Sắc mặt của Ba Phù nghiêm túc, vuốt cằm, đôi mắt đẹp đảo một vòng, nói:
- Ngay cả đại nhân Thấm Lan cũng không biết bệ hạ muốn kết hôn với ai, chẳng lẽ không phải cùng với ngài ấy sao?
Các tiểu hầu gái lại nhìn nhau lần nữa, rì rà rì rầm thảo luận.
- Không phải đại nhân Thấm Lan, vậy đó có thể là đại nhân Hồ Tiên.
Thanh Vụ nói với biểu cảm nghiêm túc.
Ba Phù ngây thơ nói:
- Cũng có thể là tiểu thư Ly Nguyệt nha!
- Có khi nào là tiểu thư Tố Cẩm không, cô ấy vẫn luôn thích bệ hạ.
Diêu Nhi suy đoán.
Ba Phù lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Cũng có khả năng, ta không quen biết tiểu thư Tố Cẩm quá nhiều, không thể đoán được ….
- Thật là tò mò, rốt cuộc bệ hạ sẽ kết hôn với ai đây?
Tiểu Tử vò đầu bứt tai.
Mấy người kề tai rầm rì thảo luận, hoàn toàn quên mất tình huống xung quanh.
- Các ngươi đang nói chuyện gì thế?
Giọng nói nghi ngờ vang lên, Vưu Phi Nhi chống nạnh trừng mắt các tiểu hầu gái.
Phía sau cô là đám người Ngải Lỵ Na, bọn họ vừa mới trở về từ Đại Hội Trường, Yến tiệc ăn mừng đã kết thúc.
- Không có gì.
Ba Phù và các tiểu hầu gái rùng mình một cái, lập tức đứng thẳng người.
Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu nghi ngờ:
- Không đúng, vừa rồi ta thấy các ngươi trò chuyện rất vui vẻ, chắc chắn là có chuyện.
Ba Phù có chút chột dạ nhìn khắp nơi:
- Cái này à….?
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, bệ hạ còn chưa ăn cơm đâu, chúng ta phải đi chuẩn bị!
Tiểu Tử nói với giọng điệu nghiêm túc.
Vưu Phi Nhi kinh ngạc thốt lên:
- A, Mục Lương còn chưa ăn cơm sao?
- Ừ đúng rồi, bệ hạ bận rộn đến tối khuya mới trở về.
Tiểu Tử gật đầu nói.
- Chúng ta đi đây.
Đám người Ba Phù âm thầm thở phào một hơi, bỏ lại một câu rồi vội vã đi ra ngoài.
Đôi mắt đẹp của Ngải Lỵ Na híp lại, tấm tắc nói:
- Có gì đó quái lạ, nhóm hầu gái thần bí như vậy, nhất định là có bí mật lớn.
- Vậy ngươi đi hỏi thăm một chút đi.
Ngôn Băng nhàn nhạt nói.
- Tối nay lại nói sau, ta muốn đi viết sách, miễn cho đã quên linh cảm.
Ngải Lỵ Na bỏ lại một câu rồi trở về Thiên Điện.
Lúc ở Đại Hội Trường, cô đột nhiên nghĩ đến nội dung muốn viết cho sách mới.
Ngôn Băng hơi nhướng mày, xoay người đi về phía Thiên Điện của mình.
Vưu Phi Nhi lại nghĩ đến dáng vẻ lấm la lấm lét của các tiểu hầu gái, trong lòng giống như có con kiến đang bò, cảm giác những người khác có bí mật mà mình lại không biết thật không dễ chịu.
- Không được, ta phải đi hỏi cho ra lẽ mới được.
Đáy mắt cô hiện lên tia giảo hoạt.
Trong đầu Vưu Phi Nhi thoáng qua một ý niệm, An Kỳ miệng nhanh nhất, có lẽ mình sẽ hỏi ra được gì đó từ cô bé.
- Hắt xì ~~~
An Kỳ hắt hơi một cái, xoa xoa mũi nói thầm:
- Ai đang nhắc tới ta sao?
Tiểu Mật hô:
- An Kỳ, mau đi rửa rau, đừng làm cho bệ hạ chờ lâu!
- Vâng ạ!
An Kỳ đáp một tiếng, cầm giỏ rau xanh đi tới bồn nước bắt đầu bận rộn.
- Ào ào ~~~
Vưu Phi Nhi đứng ở cửa phòng bếp, nhìn các tiểu hầu gái đang bận rộn, quyết định đợi các cô làm xong rồi lại hỏi.
Cô nghĩ tới đây, xoay người trở về Thiên Điện.
Đám người Tiểu Tử thấy thiếu nữ rời đi, đều rối rít thở phào một hơi.
- Các ngươi có chuyện gì vậy, sao trông thần thần bí bí thế?
Tiểu Mật cau mày hỏi, vẫn luôn vội vàng trong phòng bếp, không biết mới vừa rồi mấy người đi làm cái gì.
- Tiểu Mật tỷ, bệ hạ sắp kết hôn rồi, ngươi biết không?
Diêu Nhi nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Mật lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, bật thốt lên:
- Làm sao các ngươi biết được, tại sao ta không hay biết gì cả?
Tiểu Tử thấp giọng nói:
- Đại nhân Thấm Lan nói cho ta nghe, chắc không phải lời nói dối.
- Ngài ấy nói à, thế thì không phải là giả rồi.
Tiểu Mật nói với biểu cảm nghiêm túc.
Tiểu Tử nghiêm túc nói:
- Bệ hạ không có nói với chúng ta, cho nên chúng ta cũng không thể nói ra ngoài, ai hỏi cũng không thể nói, biết chưa.
Mặt của Tiểu Mật nghiêm túc đáp:
- Đúng vậy, ta thấy tiểu thư Vưu Phi Nhi nhất định sẽ hỏi kỹ, tất cả mọi người không thể nói lung tung.
- Chúng ta biết rồi.
Đám người Ba Phù đồng thanh đáp lại.
Lúc này, Tiểu Mật mới yên lòng lại, trong lòng lại tràn đầy hốt hoảng, không khỏi hỏi:
- Vậy rốt cuộc là bệ hạ sẽ kết hôn với ai?
- Chúng ta không biết, đại nhân Thấm Lan cũng không biết.
Tiểu Tử lắc đầu.
- Kỳ quái, ngài ấy đều không biết, vậy bệ hạ kết cái gì hôn?
Tiểu Mật sửng sốt một chút, nhanh chóng hiểu được, kinh ngạc thốt lên:
- Cho nên có thể đối tượng kết hôn không phải ngài ấy.
Thanh Vụ vội vàng nói:
- Suỵt, chúng ta cũng không biết, không cần đoán bừa, bị bệ hạ biết sẽ không tốt.
- Ừ đúng rồi, chúng ta mau nấu ăn thôi.
Các tiểu hầu gái công việc lu bù, vùi đầu tiếp tục nấu nướng.
Trong thư phòng, chân mày của Mục Lương run lên, lòng có cảm giác nhìn về phía phòng bếp.
- Ai đang thảo luận ta?
Anh cau mày lại, không có cảm nhận được ác ý, vì vậy không tiếp tục miệt mài theo đuổi.
Mục Lương thả lực chú ý trở lại bên trên sa bàn, địa hình đang thong thả biến hóa, chỉ mới một ngày mà lại có thêm vài chục ngọn núi mọc lên.
- Còn nửa tháng nữa….
Anh nhẹ giọng nói nhỏ.
Nửa tháng sau, Rùa Đen sẽ kết thúc tiến hóa, đến lúc đó là có thể tiến hành hoạch định mới cho vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương âm thầm tính toán, đến lúc đó nên xây vài khu công viên quốc gia, khai phá một hạng mục du ngoạn, hấp dẫn dòng người gia tăng thêm thu nhập, vậy cũng có thể kiếm được không ít.
- Có thể sao chép những khu ngắm cảnh ở kiếp trước qua đây.
Trong lòng anh có ý tưởng, kéo qua một trang giấy, nhanh chóng viết ra những kế hoạch trong đầu.
……
Vương hậu vương quốc Hách Lạc nhíu mày, nhạy bén nhận thấy được trọng điểm trong lời của Hổ Tây, lạnh giọng hỏi:
- Tiểu muội muội, ngươi nói tiền trợ cấp thương vong và tiền thưởng là có ý gì?
Hổ Tây nhếch miệng cười, vươn tay lấy ra một phần văn kiện từ trong ma cụ không gian chứa đựng, nói:
- Đây là ý của bệ hạ chúng ta, Hách Lạc bệ hạ xem thì sẽ biết.
Trong lòng Tư Khải Cơ có dự cảm không tốt, ra hiệu cho hầu gái tiến lên tiếp nhận văn kiện trong tay cô gái tóc màu quýt.
- Bệ hạ.
Hầu gái dâng văn kiện bằng hai tay đến trước mặt Tư Khải.
Tư Khải Cơ mở ra văn kiện đọc từ trên xuống dưới, sắc mặt dần dần âm trầm, ánh mắt hắn cũng trở nên lạnh như băng.
Tay hắn siết chặt lại, muốn xé bỏ văn kiện.
Đúng lúc này thì Hổ Tây lên tiếng:
- Cho dù bệ hạ có xé rách văn kiện thì cũng phải bỏ ra tiền trợ cấp thương vong và tiền thưởng, nếu không bệ hạ của chúng ta sẽ đích thân tới thăm hỏi ngài.
- Các ngươi khinh người quá đáng!
Tư Khải Cơ nghiến răng nghiến lợi, trên bàn tay cầm văn kiện hiện lên gân xanh.
Lan Đế hời hợt bổ sung thêm một câu:
- Đúng rồi, bệ hạ chúng ta còn nói, nếu như ngài ấy đích thân đến, vậy sẽ thu lấy tiền trợ cấp thương vong và tiền thưởng gấp đôi.
- Đúng vậy, ta suýt nữa đã quên lời dặn của bệ hạ rồi.
Hổ Tây nói với giọng điệu nhàn nhạt.
Vương hậu nghe được lời này, tim của bà ta lỡ một nhịp, quay đầu nhìn về phía văn kiện trong tay Tư Khải Cơ, sau khi thấy rõ nội dung phía trên, sắc mặt bà ta