Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 416 - Chương 3062 - Thị Sát Nhà Xưởng

Chương 3062 - Thị Sát Nhà Xưởng
Chương 3062 - Thị Sát Nhà Xưởng

- Cộc cộc cộc ~~~

Ly Nguyệt gõ cửa thư phòng, sau khi được Mục Lương đáp ứng thì mới đẩy cửa mà vào.

- Cọt kẹt ~~~

- Mục Lương, đoàn xe đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Ly Nguyệt thanh thúy nói.

- Vậy lên đường thôi.

Mục Lương nói xong thì đứng lên, thả lại văn kiện trong tay vào ngăn kéo.

Cô gái tóc trắng đi theo anh ra phía ngoài, tiện tay đóng cửa thư phòng lại.

Bên ngoài cung điện, nhóm hộ vệ Trung Ương mặc Phi Phong Thuẫn U Linh đứng thành hai hàng, bên cạnh mỗi người đều có một chiếc xe gắn máy.

Nguyệt Thấm Lan đứng ở bên cạnh xe hơi, sau khi mở ra cửa xe thì ưu nhã nói:

- Bệ hạ của ta, mời lên xe.

- Được.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, khom lưng bước vào bên trong xe.

Ly Nguyệt ngồi vào ghế tài xế, thuần thục kiểm tra các bộ phận trong xe, bảo đảm xe hơi vận hành an toàn.

Nguyệt Thấm Lan lên xe rồi đóng cửa lại, ưu nhã nói:

- Có thể xuất phát rồi.

- Đi thôi, thời gian trên đường không ngắn.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng.

Ly Nguyệt lên tiếng, khởi động xe hơi thong thả đi về phía trước.

Hộ vệ Trung Ương thấy xe hơi khởi động, vì vậy đều ngồi lên xe máy, dẫn đầu chạy xuống Trung Ương.

- Ầm ầm ~~~

Đoàn xe rời khỏi khu Trung Ương, bay nhanh ở trên đường chính Chủ Thành, hướng về phía bên ngoài thành.

Ly Nguyệt nhìn thẳng phía trước, tốc độ dần dần tăng lên, xe hơi vẫn rất bình ổn.

Mục Lương quay đầu hỏi:

- Mễ Á và Tân Tây đã xuất phát chưa?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả lời:

- Mới xuất phát không bao lâu, nhưng bên Hổ Tây còn chưa lắp đặt xong Cửa Truyền Tống, có thể phải chờ đến tối mới có thể đến vương quốc Thái Niết Nhĩ.

- Ừm, không vội, vương quốc Thái Niết Nhĩ cũng sẽ không đột nhiên bị hủy diệt.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan tràn đầy sự lạnh lẽo, nói:

- Nếu như viện nghiên cứu Trường Sinh có liên quan với vương thất Thái Niết Nhĩ, có lẽ thật sự sẽ bị phá hủy.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Ừm, Bất Hủ Giả bên trong Bất Hủ Chúng cơ bản đều là vương thất quý tộc, có lẽ giữa hai bên thật sự có mối liên hệ gì đó.

Tài chính nghiên cứu của viện nghiên cứu Trường Sinh trên cơ bản đều là do Bất Hủ Giả cung cấp, mà viện nghiên cứu Trường Sinh phụ trách nghiên cứu việc kéo dài tuổi thọ, Bất Hủ Giả thì hưởng thụ thành quả nghiên cứu, đây là mối quan hệ hai bên cùng có lợi.

- Hừ, tốt nhất là bọn hắn đừng đánh chủ ý vào trên người Hư Quỷ, đây chính là tự làm tự diệt.

Nguyệt Thấm Lan lạnh giọng mở miệng.

- Đúng vậy, tự chịu diệt vong mà thôi.

Đôi mắt của Mục Lương toát ra ý lạnh lẽo.

Anh quyết không cho phép Hư Tộc có cơ hội kéo nhau trở lại, toàn bộ manh mối đều phải bị bóp chết từ trong trứng nước.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu hỏi:

- Ngươi dự định làm cho Tân Tây đi đòi nợ hay đích thân đi?

Mục Lương bình thản nói:

- Để Tân Tây đi thôi, thực lực của bà ấy đối phó quốc vương Thái Niết Nhĩ rất nhẹ nhàng.

- Được, ta sẽ truyền lời cho bà ấy biết.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu một cái.

- Ừm, thuận tiện làm cho bà ấy đi đến vương quốc Hồ Liệt một chuyến.

Mục Lương nhắc nhở.

Vương quốc Hồ Liệt cũng nằm trong danh sách những vương quốc không muốn thanh toán tiền trợ cấp thương vong và tiền thưởng, nếu Tân Tây đi đại lục mới, vậy thuận tiện cho bà ấy đi một chuyến.

- Được, để ta sắp xếp.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu ghi nhớ ở trong lòng.

- Ông ~~~

Đoàn xe lái ra Chủ Thành, tốc độ lại tăng cao lần nữa, thẳng hướng về phía khu nhà xưởng.

Phương pháp chế tạo mì ăn liền thuộc về cơ mật, nhà xưởng được xây ở bên trong khu nhà xưởng, bất luận nhân viên không phận sự đều không thể đi vào.

Mục Lương quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cuối tầm mắt xuất hiện từng ngọn núi cao.

Trước khi Rùa Đen tiến hóa đến cấp 13, số lượng ngọn núi trong vương quốc Huyền Vũ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không giống như lúc này, số lượng núi cao đã vượt qua một ngàn.

- Mục Lương, nhiều núi như vậy thì có ích lợi gì?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

Mục Lương ôn hòa đáp:

- Có thể trồng cây ăn quả, cây hương liệu, cây xanh gì đó ở phía trên, coi như chỉ là để ngắm nhìn thì cũng là cảnh đẹp ý vui, phong cảnh núi non sông nước cũng rất quan trọng.

Anh nghĩ tới kiếp trước mình đi du lịch qua Quế Lâm Sơn Thủy, còn có thác nước Phi Lưu Trực Hạ Tam Thiên Xích v.v…. Tất cả đều có thể tái hiện lại ở vương quốc Huyền Vũ.

- Ra là vậy, nghe có vẻ rất tốt.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

Mục Lương tiếp tục nói:

- Sinh thái của vương quốc Huyền Vũ còn chưa đủ hoàn chỉnh, chủng loại sinh vật trong rừng cây và sông suối quá ít, phải từ từ làm phong phú mới được.

Ví dụ như một ngọn núi lớn, không thể chỉ có cây xanh mà lại không có chim bay thú chạy và các loại côn trùng, dạng quần thể sinh vật như vậy quá nghèo nàn, rất khó hợp thành chuỗi sinh vật hoàn chỉnh.

- Cho nên chúng ta còn muốn thả ra một ít chim chóc và thú vật sao?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

Mục Lương ôn hòa trả lời:

- Ừm, nhưng không thể tùy tiện thả ra, phải hiểu biết rõ ràng quan hệ khắc chế giữa giống loài, số lượng động vật ăn cỏ và động vật ăn thịt cần được sắp xếp hợp lý.

Động vật ăn cỏ quá nhiều sẽ dễ dàng xơi sạch cây xanh, do đó có thể sinh con không hạn chế.

Nhưng nếu như động vật ăn thịt quá nhiều, lúc đó làm cho động vật ăn cỏ tử thương quá nhiều, cuối cùng động vật ăn thịt không có thứ gì để ăn, rất có thể sẽ công kích nhân loại.

- Càng nghe ngươi nói ta càng cảm thấy đau đầu.

Nguyệt Thấm Lan co giật khóe miệng.

Mục Lương cười một tiếng, bình thản nói:

- Chờ thêm hai ngày nữa đi, ta viết một phần kế hoạch, cứ sắp xếp dựa theo nội dung do ta viết là được rồi.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Ly Nguyệt âm thầm may mắn, công việc này không thích hợp mình, có chút hao phí tế bào não.

- Ông ~~~

Không lâu sau đó, cuối tầm mắt của Ly Nguyệt xuất hiện một bức tường cao, đó là tường vây của khu nhà xưởng.

Tường vây cao mười lăm mét, trên tường thành có linh khí đại pháo và vũ khí tiêu diệt, cổng ra vào chỉ có hai cái, theo thứ tự là cổng chính trước và cổng chính sau.

- Là bệ hạ tới, mau mở cửa.

Binh sĩ canh gác trên tường thành ra lệnh.

- Ầm ầm ~~~

Cánh cổng chính vừa dày vừa nặng chậm rãi di động sang hai bên, lộ ra một lối đi mà đoàn xe có thể băng qua.

- Ông ~~~

Ly Nguyệt thả chân ga, cho tốc độ của xe hơi chậm lại, an toàn lái vào cổng chính nhà xưởng.

- Dừng xe.

Mục Lương nhàn nhạt mở miệng.

- Vâng.

Ly Nguyệt xoay bánh lái, làm cho xe hơi dừng lại bên trong chỗ đậu xe của khu nhà xưởng.

Nhóm hộ vệ Trung Ương cũng dừng xe máy, xuống xe đứng thành hai hàng thẳng tắp.

Bình Luận (0)
Comment