Mục Lương giơ tay gõ đầu cô gái tóc đỏ, tức giận nói:
- Hôm nay việc huấn luyện tăng gấp bội, không hoàn thành thì không thể ăn cơm tối.
- A, ta sai rồi.
Nguyệt Phi Nhan lập tức tỏ vẻ đáng thương.
Mục Lương liếc nhìn thiếu nữ, nhàn nhạt nói:
- Ngươi muốn tăng lên gấp ba à?
- Không cần, không muốn, gấp hai là gấp hai, ngươi nói xong rồi không thể đổi lời nha.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng lắc đầu, rất sợ Mục Lương lại đổi ý.
- Ngươi còn dám như vậy nữa, lần sau tăng huấn luyện lên gấp bốn.
Anh nhắc nhở.
Nguyệt Phi Nhan vội vã giơ hai tay đầu hàng, đảm bảo:
- Không có lần sau, ta sẽ chờ khi nào nghỉ ngơi rồi lại chơi.
- Ừm, đi rửa mặt chải tóc tai lại đi, trông bù xù giống như ổ gà rồi.
Mục Lương buồn cười nói.
- Ồ, ta đi ngay bây giờ.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu thật mạnh, quay người muốn rời đi, chợt dừng bước, quay đầu lại nhắc nhở:
- Mục Lương, tối hôm qua Mễ Nặc, Hi Bối Kỳ và Ny Cát Sa cũng đánh mạt chược với ta nha.
Cô gái tóc đỏ bỏ lại một câu rồi chạy như bay trở về Thiên Điện.
- Nguyệt Phi Nhan, ngươi thật quá đáng!
Tiếng kêu khẽ vang lên, Hi Bối Kỳ đứng ở cách đó không xa căm tức nhìn cô gái tóc đỏ đã cao bay xa chạy.
Mục Lương tức giận nói:
- Đừng hô, hôm nay nhiệm vụ huấn luyện của ngươi cũng tăng lên gấp bội.
- ...
Hi Bối Kỳ bĩu môi, ủy khuất nhìn Mục Lương, nỗ lực thông qua biện pháp này để hắn giơ cao đánh khẽ.
Anh hơi nhướng mày, vừa định mở miệng.
- A ~~~
Hi Bối Kỳ kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng nói:
- Gấp hai, không thể nhiều hơn nữa!
- Ta sẽ sai người nhìn chằm chằm các ngươi.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Được rồi….!
Hi Bối Kỳ bĩu môi, giống như cà tím bị sương đánh.
Đôi mắt màu vàng óng của cô đảo một vòng, dáng vẻ gian xảo và lén lút hỏi:
- Vậy Ny Cát Sa thì sao?
- Cũng bị phạt huấn luyện gấp hai.
Mục Lương nhàn nhạt trả lời.
Hi Bối Kỳ lại hỏi:
- Vậy còn Tiểu Nặc?
Khóe miệng của Mục Lương co giật một cái, sau đó điềm đạm đáp:
- Cô ấy vẫn còn nhỏ.
- A?
Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ trừng lớn, nghi ngờ lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.
Mục Lương buồn cười nói:
- Tiểu Nặc vốn dĩ nhỏ tuổi hơn ngươi.
- Mục Lương, ngươi bất công!
Hi Bối Kỳ ủy khuất nói.
Mục Lương dở khóc dở cười, nhẹ nhàng gõ trán cô gái Ma Cà Rồng, cười nói:
- Vậy hôm nay ta phạt Tiểu Nặc đi Trường Học dạy thêm hai tiết, thế đã được chưa?
Sau khi chiến tranh kết thúc, Trường Học lần lượt khôi phục hoạt động, Mễ Nặc cũng tiếp tục đi Trường Học làm giáo viên.
- Vậy cũng được.
Hi Bối Kỳ thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Mễ Nặc còn nhỏ, tạm tha cô ấy vậy.
Cô ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, muốn đi rửa mặt và thay quần áo.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Thấm Lan đi ra Thiên Điện, ưu nhã nói:
- Ngày hôm nay ngươi có sắp xếp gì không?
Mục Lương thuận miệng trả lời một câu:
- Đi xưởng thực phẩm ăn liền nhìn xem một chút.
Mấy ngày hôm trước, anh vừa nghiên cứu ra mì ăn liền vị mới, đã để xưởng thực phẩm ăn liền thử sản xuất, ngày hôm nay sẽ đến đó xem thành quả.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan khẽ gật đầu, xoay người đi sai thuộc hạ chuẩn bị đoàn xe xuất hành.
Xưởng thực phẩm ăn liền không ở trong Chủ Thành, công việc tuần tra vẫn là cần đoàn xe, quốc vương xuất hành phải phô trương, không thể qua loa đơn giản được.
Không lâu sau đó thì Nguyệt Thấm Lan đã trở về, lúc này nhóm tiểu hầu gái cũng chuẩn bị xong bữa sáng.
Mục Lương đi vào nhà ăn ngồi xuống chủ vị, Ly Nguyệt và những người khác cũng lục tục vào nhà ăn rồi chào hỏi lẫn nhau theo thói quen.
Ly Nguyệt nhìn về phía mấy người Ny Cát Sa, không khỏi hỏi:
- Tối hôm qua các ngươi đi làm cướp à?
- Không có nha, chỉ đánh mạt chược mà thôi.
Ny Cát Sa chột dạ trả lời.
Ngày hôm qua, cô được nghỉ ngơi, tuy là hôm nay phải huấn luyện và trực ca đêm, nhưng đến tối vẫn không thể đỡ được Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ mê hoặc, cả bọn cùng nhau đánh mạt chược đến sáng.
- Thoạt nhìn không quá giống, ta lại thấy giống như tự thưởng cho bản thân cả đêm...
Hồ Tiên nói ra một câu kinh người.
- Khụ khụ khụ ~~~
Ny Cát Sa mới uống một hớp canh thì đã bị sặc bởi hổ lang chi từ (lời nói bạo dạn gây sốc) của cô gái đuôi hồ ly.
- Ha ha ha, ngươi nói ra chân tướng rồi.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa trêu chọc.
Ny Cát Sa nghiến răng nói:
- Các ngươi đừng có nói lung tung.
Mục Lương bình thản ngắt lời nói:
- Được rồi, ta có chuyện muốn sắp xếp một chút.
- Chuyện gì vậy?
Ly Nguyệt cắn một miếng bánh bao thịt, đôi mắt màu bạc chớp chớp.
Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Người của viện nghiên cứu Trường Sinh đang dùng Hư Quỷ để thực hiện thí nghiệm trên cơ thể người, ta cần ai đó đi xử lý việc này.
- Cái gì, viện nghiên cứu Trường Sinh có thi thể của Hư Quỷ sao?
Đôi mắt của Ny Cát Sa trừng lớn.
- Chẳng lẽ là Hư Quỷ nhập cư trái phép trước đó?
Sắc mặt của Nguyệt Thấm Lan lạnh xuống, nghĩ đến chuyện Vua Hư Quỷ nhập cư trái phép đi đại lục mới trước đây.
- Nếu chỉ là thi thể thì chắc nguy hại không lớn.
Hồ Tiên cau mày nói.
Đôi mắt của Mục Lương lạnh xuống, gằn từng chữ:
- Là Hư Quỷ vẫn còn sống.
- Cái gì, Hư Quỷ còn sống!?
Các cô gái đồng thời kinh ngạc thốt lên, sát ý lập tức xông lên đầu.
Quanh thân Ly Nguyệt tản mát ra sát ý, nói:
- Không được, tuyệt đối không thể để con Hư Quỷ nào còn sống sót.
- Ừm ngay cả thi thể Hư Quỷ cũng không thể tồn tại.
Mục Lương lạnh lùng nói.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Thi thể Hư Quỷ cũng có thể khiến nhân loại cảm nhiễm, phàm là có người bị cảm nhiễm, cuối cùng sẽ bị đồng hóa thành Hư Quỷ chân chính, nếu để lâu sẽ dễ dàng khiến Hư Tộc tái hiện nhân gian.
Ly Nguyệt gật đầu nói:
- Đúng vậy, thi thể Hư Quỷ cũng phải bị hủy diệt, toàn bộ người bị cảm nhiễm phải được chữa khỏi.
Khi một người bị lây dính Hư Quỷ Cảm Nhiễm, nếu như không trị liệu thì sinh mệnh sẽ nhanh chóng đi đến cuối, cuối cùng chết đi biến thành Hư Quỷ.
Hi Bối Kỳ hung ác nói:
- Bất Hủ Chúng thật đáng chết, chuyện tốt không làm, chuyên môn làm chuyện xấu xa.
- Các ngươi nói xem nên phái ai đi xử lý chuyện này?
Mục Lương hỏi với giọng điệu bình tĩnh.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:
- Dù sao thì chuyện này cũng là ở vương quốc Thái Niết Nhĩ, người đi xử lý chuyện này phải có thực lực nhất định mới được.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Vậy bảo Tân Tây đi một chuyến, Mễ Á cũng đi cùng đi, thế sẽ thuận tiện cho các loại công tác như điều tra tình báo.
Năng lực thức tỉnh của cô gái tai mèo có thể cho phép cô ẩn mình trong bóng đêm, những loại việc như tìm hiểu tình báo gì gì đó sẽ rất an toàn, khó bị người khác phát hiện.
- Ừm, cứ như vậy đi.
Mục Lương suy nghĩ một chút, gật đầu ra quyết định.