Vưu Phi Nhi nghe xong thở dài một tiếng, buồn bực nói:
- Ta có hỏi, nhưng bọn họ đều giả ngây giả dại nói không có bí mật, gặng hỏi mãi mà chẳng được gì.
- Có lẽ bọn họ thật sự không có bí mật.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên tia sáng.
- Không có khả năng, ta cam đoan các bọn họ có bí mật, hơn nữa còn là một bí mật cực kỳ lớn.
Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu chắc chắn.
Mỗi lần, cô muốn nghe trộm thì đều bị tiểu hầu gái phát hiện, sau đó bọn họ coi như chưa phát sinh gì cả, vội vàng tản ra bận rộn việc của mình.
Mục Lương giơ tay lên sờ mũi một cái, cảm giác đột nhiên chột dạ này là như thế nào?
Vưu Phi Nhi nắm chặt tay nhỏ, ánh mắt lưu chuyển, nói:
- Ta muốn nghiên cứu ra bí dược có thể khiến người ta nói thật, đến lúc đó đút cho nhóm Tiểu Tử uống.
Mục Lương nghe vậy dở khóc dở cười, giơ tay lên nhẹ nhàng búng trán của thiếu nữ, buồn cười nói:
- Không phải đã có loại bí dược này rồi sao?
Vưu Phi Nhi lắc đầu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Không được, bí dược nói thật hiện tại gây ra thương tổn quá lớn đối với cơ thể, ta phải nghiên cứu một loại có tác dụng phụ nhỏ hơn, tốt nhất là không có tác dụng phụ!
Khóe miệng của Mục Lương giật giật, sau lại cảm thấy có bí dược như vậy cũng không tệ, vì vậy khích lệ nói:
- Rất tốt, vậy ngươi cố gắng lên.
- Ngày mai lại nghiên cứu, đêm nay ta không có cảm hứng.
Vưu Phi Nhi nhếch miệng ngáp một cái.
Mục Lương vươn tay xoa xoa đầu thiếu nữ, dịu dàng nói:
- Nếu buồn ngủ thì trở về nghỉ ngơi đi, con gái phải ngủ đủ giấc thì làn da mới tốt.
- A, ngươi không buồn ngủ sao?
Vưu Phi Nhi nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Cô đã dám nhìn thẳng vào mắt của Mục Lương, không còn xấu hổ không dám đối diện giống như trước đây, dù mỗi lần sẽ mặt đỏ tai nóng, tim vẫn đập nhanh như trước.
- Ta còn chưa buồn ngủ, không cần phải nghỉ ngơi.
Khóe môi của Mục Lương cong lên.
Vưu Phi Nhi còn muốn nói điều gì đó thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
- Cộc cộc cộc ~~~
- Bệ hạ đã nghỉ ngơi rồi sao?
Giọng nói của Ba Phù truyền tới từ bên ngoài thư phòng.
- Vào đi.
Mục Lương nhướng mày.
- Cọt kẹt ~~~
Ba Phù đẩy cửa mà vào, nói với sắc mặt nghiêm túc:
- Bệ hạ, tiểu thư Hổ Tây muốn trò chuyện với ngài.
Mục Lương nghiêm túc nói:
- Trễ như thế mà cô ấy còn gọi, chắc có việc gấp, mở phát sóng đi.
- Vâng ạ.
Ba Phù nhanh chóng lấy ra linh khí phát sóng rồi kết nối với TV trong thư phòng.
TV bị khởi động, màn hình lóe lên vài cái, sau đó xuất hiện gương mặt của Hổ Tây, Lan Đế và Cơ Tử.
- Bệ hạ vạn an.
Hổ Tây và Lan Đế cùng nhau giơ tay nghiêm chào.
- Ừm, cô ấy là ai?
Mục Lương gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên người cô gái tóc đen.
- Bệ, bệ hạ vạn an….
Cơ Tử lắp ba lắp bắp hành lễ.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mục Lương, không ngờ quốc vương vương quốc Huyền Vũ lại đẹp trai như thế, nhất thời có chút thất thần.
Hổ Tây nói với giọng điệu cung kính, giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra:
- Bệ hạ, cô ấy tên là Cơ Tử, là vật thí nghiệm trốn thoát từ viện nghiên cứu Trường Sinh....
Năm phút sau.
- Ý của ngươi là viện nghiên cứu Trường Sinh bắt Hư Quỷ rồi tiến hành thực nghiệm trên cơ thể người?
Trong đôi mắt màu đen của Mục Lương hiện lên sát ý.
- Một đám ngu ngốc, sao bọn hắn lại giam giữ Hư Quỷ chứ, không muốn sống nữa sao!
Vưu Phi Nhi cực kỳ tức giận, ước gì có thể đi xé xác người của viện nghiên cứu Trường Sinh ngay bây giờ.
- Đúng vậy, trên người Cơ Tử đã bị Cảm Nhiễm Hư Quỷ.
Lan Đế nhìn về phía thiếu nữ tóc đen.
- A?
Cơ Tử ngẩn người, không biết trả lời như thế nào.
Lan Đế chớp mắt, nói:
- Ngươi cho bệ hạ xem một chút.
- Không, cái này không tốt lắm đâu….
Khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Tử lập tức đỏ lên, nói lắp bắp.
Mục Lương nhức đầu nói:
- Không cần đâu.
Anh có chút dở khóc dở cười, nào có chuyện vừa mới gặp mặt lại bảo người ta cởi quần áo, như vậy thật sự quá mạo phạm.
Cơ Tử thở phào một hơi, nhìn Mục Lương với ánh mắt cảm kích.
Mục Lương trầm giọng hỏi:
- Tiểu thư Cơ Tử, ngươi có biết viện nghiên cứu Trường Sinh ở nơi nào không?
Cơ Tử lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Ta không biết, ta trốn ở trong thùng rác, không có nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài.
- Ta đã biết.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, im lặng trầm tư.
Lan Đế cung kính hỏi:
- Bệ hạ, hiện tại chúng ta phải làm gì?
Mục Lương ngước mắt lên, ra lệnh:
- Việc này ta sẽ phái người tới xử lý, các ngươi tiếp tục đi đến những vương quốc khác đòi nợ.
- Vâng.
Hổ Tây và Lan Đế giơ tay nghiêm chào.
Lan Đế nghĩ tới điều gì đó, tiếp tục nói:
- Bệ hạ, lão già kia không muốn trả tiền trợ cấp thương vong, còn đuổi giết chúng ta.
- Phi, cái gì mà lão già, là quốc vương vương quốc Thái Niết Nhĩ.
Hổ Tây sửa đúng.
Mục Lương hơi nhướng mày, dò hỏi:
- Tình huống cụ thể là gì?
Lan Đế và Hổ Tây liếc nhìn nhau, thành thật thuật lại chuyện đã xảy ra, không có thêm mắm thêm muối, càng không có thuận miệng hồ ngôn loạn ngữ, các cô biết Mục Lương có thể xem thấu lời nói dối.
- Ừm, ta sẽ xử lý, các ngươi tiếp tục làm nhiệm vụ đi.
Mục Lương lạnh mặt vuốt cằm nói.
- Vâng.
Hổ Tây và Lan Đế đồng thanh đáp lại.
Mục Lương nhắc nhở một câu:
- Đừng quên Cửa Truyền Tống.
- Vâng, chúng ta sẽ tìm một nơi an toàn để lắp đặt Cửa Truyền Tống.
Hổ Tây cung kính nói.
Có Cửa Truyền Tống, Mục Lương phái người từ vương quốc Huyền Vũ qua đây chỉ cần nửa ngày.
Mục Lương gật đầu dặn dò:
- Các ngươi chú ý an toàn.
- Vâng.
Hổ Tây và Lan Đế gật đầu thật mạnh.
Video trò chuyện bị cắt đứt, Mục Lương nhìn màn hình đã tối đen rơi vào trầm tư.
……..
- Đông đông đông ~~~
Tiếng chuông du dương vang lên, một ngày mới lại đến trên vương quốc Huyền Vũ.
Bên trong cung điện, nhóm tiểu hầu gái công việc lu bù, có người quét tước vệ sinh có người chuẩn bị bữa sáng.
- A cáp ~~~
Nguyệt Phi Nhan ngáp một cái, cất bước đi vào chính sảnh.
- Tiểu thư Phi Nhan buổi sáng tốt lành.
Tiểu Mật ngọt ngào chào hỏi.
- Chào buổi sáng.
Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan chớp chớp vài cái rồi mới đáp lại.
Thanh Vụ quan tâm hỏi:
- Tối hôm qua, tiểu thư Phi Nhan không có ngủ ngon sao?
Nguyệt Phi Nhan liếc nhìn thư phòng, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói:
- Tối hôm qua, ta chơi mạt chược cả đêm không ngủ.
Thanh Vụ nghe vậy hai mắt mở to, nói:
- A, nếu như bị bệ hạ biết được thì ngài ấy sẽ phạt tiểu thư tăng huấn luyện lên gấp bội đấy.
- Vậy thì ngươi đừng làm cho Mục Lương biết.
Nguyệt Phi Nhan chột dạ nói.
Đã lâu rồi cô không có giải trí, tối hôm qua đánh mạt chược cả đêm với Hi Bối Kỳ, Ny Cát Sa và Mễ Nặc mãi cho đến hừng đông mới kết thúc.
- Chuyện gì mà không làm ta biết thế?
Giọng nói nhàn nhạt chợt vang lên phía sau lưng cô gái tóc đỏ.
- Đương nhiên là chuyện đánh mạt chược cả đêm….
Nguyệt Phi Nhan thanh thúy mở miệng, nhưng nói được phân nửa thì im bặt.
Cô quay đầu lại một cách cứng ngắc, khi đối diện với đôi mắt thâm thúy của Mục Lương, hô hấp đều dừng một chút.