Cơ Tử lộ ra vẻ mặt sợ hãi, tiếp tục nói:
- Nhiều lần ta muốn chạy trốn nhưng đều thất bại, mỗi lần bị bắt trở về sẽ bị bỏ đói mấy ngày, sau đó bọn hắn lại tiếp tục rót ma dược cho ta.
Trong mắt của Lan Đế lộ ra sự tức giận, cô ghét nhất là thí nghiệm tà ác trên cơ thể người.
Con ngươi của Cơ Tử co rút lại, run rẩy nói:
- Ta vốn dĩ nhận mệnh, cho đến khi hai ngày trước ta thấy được quái vật, bọn hắn rót máu của quái vật vào trong cơ thể ta, loại cảm giác này vô cùng khó chịu.
- Ta không muốn chờ chết, cho nên vẫn là nghĩ biện pháp trốn thoát.
Yết hầu của cô nhấp nhô, trên mặt còn có biểu cảm kinh sợ.
- Quái vật?
Hổ Tây cau mày.
Lan Đế bổ sung hỏi:
- Là dạng quái vật gì thế?
- Quái vật rất lớn, toàn thân đen thui, còn toả ra một loại mùi khó ngửi.
Cơ Tử sợ hãi trả lời.
Hổ Tây và Lan Đế nghe vậy đồng tử kịch liệt co rút lại, trong đầu đồng thời hiện ra dáng vẻ của Hư Quỷ.
- Có phải nó giống như vậy không?
Lan Đế nghĩ tới điều gì đó, lấy ra một bức ảnh từ trong ma cụ không gian chứa đựng rồi đưa cho thiếu nữ tóc đen xem.
Cơ Tử nhìn thoáng qua, suýt nữa thét chói tai, may mà nhanh tay che miệng lại, cô gật đầu thật mạnh, sự sợ hãi trong hai mắt càng sâu hơn.
- Thật đúng là Hư Quỷ!
Giọng nói của Lan Đế lạnh như băng.
Hổ Tây tức giận mắng:
- Đáng chết, từ đâu mà Bất Hủ Chúng có được Hư Quỷ chứ?
- Con quái vật kia gọi là Hư Quỷ sao, các ngươi biết nó à?
Cơ Tử khẩn trương hỏi.
- Đó là Hư Quỷ, dù nó có hóa thành tro thì ta cũng sẽ nhận ra.
Lan Đế nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Hổ Tây nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi:
- Bọn hắn đã rót máu Hư Quỷ vào trong cơ thể ngươi rồi hả?
- Đúng vậy.
Cơ Tử yếu ớt gật đầu.
Hổ Tây cau mày, quan tâm hỏi:
- Vậy cơ thể ngươi có thay đổi gì sao?
Cơ Tử do dự một hồi, cuối cùng cắn răng vén lên lớp áo che phủ toàn bộ cơ thể, lộ ra từng vệt hoa văn đỏ đen.
- Quả nhiên là Cảm Nhiễm Hư Quỷ.
Hổ Tây thở dài một tiếng.
- Ta sắp chết sao?
Cơ Tử run giọng hỏi.
- Trước đây thì đúng vậy, nhưng hiện tại sẽ không.
Lan Đế lên tiếng trấn an.
Cơ Tử run rẩy, nhìn chằm chằm hai người với ánh mắt khao khát, cô không muốn chết.
Lan Đế giơ tay lên nâng trán, cuối cùng lấy ra bí dược trị liệu Cảm Nhiễm Hư Quỷ từ bên trong ma cụ không gian chứa đựng, trầm giọng nói:
- Uống hết bí dược này là có thể giảm bớt tình huống cảm nhiễm, nhưng nếu muốn chữa khỏi thì tốt nhất là đi vương quốc Huyền Vũ, trên người ta không có loại bí dược mới nhất.
Bí dược trị liệu Cảm Nhiễm Hư Quỷ có mấy loại, đều là Vưu Phi Nhi nghiên cứu ra được, trong đó chỉ có một loại có thể hoàn toàn chữa trị cảm nhiễm.
- Cảm ơn ngươi.
Cơ Tử mừng đến chảy nước mắt, không hề nghĩ nhiều, lập tức mở nắp bình uống cạn.
- Ừng ực~~~
Qua một hồi lâu, thiếu nữ tóc đen cảm giác cơ thể nóng lên, đồng thời hoa văn đỏ đen ở ngực tỏa sáng, ngay sau đó từng sợi hư khí màu đen chui ra từ trong đường chỉ.
Nửa giờ sau, hoa văn đỏ đen nhạt hơn rất nhiều, chí ít thoạt nhìn không còn khủng bố dọa người nữa.
Cơ Tử vui vẻ nói:
- Ta cảm giác cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hổ Tây thanh thúy nói:
- Ừm, nếu muốn hoàn toàn lành bệnh thì ngươi phải đi vương quốc Huyền Vũ, đến bất kỳ Bệnh Viện Đa Khoa nào cũng đều có thể chữa khỏi cho ngươi.
- Bệnh Viện Đa Khoa là gì?
Đôi mắt đen láy của Cơ Tử chớp chớp.
- Đi đến đó thì ngươi sẽ biết.
Hổ Tây thuận miệng nói.
- Hu hu, các ngươi thật là người tốt!
Cơ Tử nước mắt lưng tròng nức nở nói.
Hổ Tây vội vàng ngăn cản:
- Ngừng lại, đừng khóc.
Lan Đế nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Nhất định phải nói tin tức này cho bệ hạ, tuyệt đối không thể làm cho Hư Quỷ tiếp tục tồn tại, viện nghiên cứu Trường Sinh là đang muốn tìm chết.
Hai người căm thù Hư Quỷ đến tận xương tủy, vốn tưởng rằng Hư Tộc đã bị tiêu diệt hoàn toàn, không ngờ viện nghiên cứu Trường Sinh lại giấu Hư Quỷ sống, còn dám lấy bọn nó làm thí nghiệm.
- Có khả năng phía sau viện nghiên cứu Trường Sinh là người của vương thất, đừng quên đa số Bất Hủ Giả đều là quý tộc và thành viên vương thất.
Hổ Tây nói với vẻ mặt âm trầm.
- Đúng vậy.
Lan Đế gật đầu thật mạnh.
- Mau liên lạc khu vực Trung Ương đi.
Hổ Tây thúc giục.
Lan Đế nhìn thiếu nữ tóc đen, do dự một hồi, cảm thấy dù sao đối phương đã biết rất nhiều chuyện, vì vậy thản nhiên lấy ra linh khí phát sóng liên lạc Trung Ương.
- Ta có cần tránh chỗ khác không?
Cơ Tử nhỏ giọng nói.
- Không cần đâu.
Hổ Tây lên tiếng.
……..
Bên trong cung điện Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.
Trong thư phòng, Mục Lương buông xuống văn kiện trong tay, ngước mắt liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, lúc này đã là ban đêm.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ló vào.
Mục Lương ngước mắt nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau với Vưu Phi Nhi.
Đôi mắt của Hắn hiện ra ý cười, hỏi:
- Đã trễ thế này rồi, sao ngươi còn chưa ngủ nữa?
- Ta ngủ được một lúc rồi tỉnh dậy, muốn nhìn xem ngươi đã ngủ chưa.
Vưu Phi Nhi vừa nói vừa đẩy cửa mà vào.
Mục Lương cúi đầu nhìn xuống hai chân của thiếu nữ, không ngoài dự đoán là lại không có mang giày, may mà mặt đất cung điện rất sạch sẽ, đi chân trần cũng sẽ không bị lấm bẩn, vẫy tay, dịu dàng nói:
- Trên mặt đất lạnh, lần sau ngươi nhớ mang giày hoặc là vớ, biết chưa?
- Vâng.
Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn đáp một tiếng, cất bước đi tới trước mặt anh, nhìn văn kiện trên mặt bàn, ngây thơ hỏi:
- Trễ như vậy rồi mà còn không ngủ, ngươi đang bận rộn cái gì thế?
- Xử lý văn kiện từ Vệ Thành gửi tới, mới vừa làm xong.
Mục Lương ôn hòa trả lời.
- Ngươi vất vả rồi.
Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn nói.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, vươn tay vuốt ve mái tóc của Vưu Phi Nhi, lúc ngủ cô ấy để xoã tóc thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Đôi mắt màu vàng óng của Vưu Phi Nhi chớp chớp, nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Mục Lương, mấy ngày nay nhóm Tiểu Tử rất là thần thần bí bí, luôn là tụm năm tụm ba bàn chuyện gì đó, các cô ấy có bí mật gì sao?
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, anh đương nhiên biết bí mật của nhóm Tiểu Tử, chỉ là không biết giải thích như thế nào với cô gái tóc vàng, đâu thể nói thẳng là anh muốn kết hôn, nhóm tiểu hầu gái đang suy đoán anh muốn kết hôn với ai.
- Ta không biết.
Mục Lương đáp với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
- A, ngay cả ngươi cũng không biết sao?!
Vưu Phi Nhi bĩu môi, bí mật của nhóm tiểu hầu gái làm trong lòng cô ngứa ngáy.
Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, nói:
- Nếu ngươi muốn biết như vậy thì có thể hỏi thẳng bọn họ mà.