Lan Đế thanh thúy nói:
- Nghe nói bệ hạ đã sai người bắt đầu nghiên cứu mùi vị mới, hy vọng khi chúng ta trở về thì có thể ăn được.
- Mì ăn liền vị mới à, thật là chờ mong.
Đôi mắt đẹp của Hổ Tây sáng ngời.
Nửa giờ sau, hai người ăn uống no đủ, trong nồi không còn sót lại một giọt canh.
- Ợ ~~~
Lan Đế ợ một cái, thoải mái nằm trên giường lớn.
- Cọt kẹt ~~~
Hổ Tây cũng nằm xuống, ăn uống no đủ khiến cô không muốn nhúc nhích.
Lan Đế dùng cánh tay đụng vào người bên cạnh một cái, nhắc nhở:
- Ngươi còn chưa rửa chén đấy.
Hổ Tây híp mắt lại, nói giọng điệu hàm hồ:
- Ngày mai ta sẽ rửa, nơi đây thậm chí không có chỗ để ta đổ nước, thật sự là quá bất tiện.
- Cũng đúng, vậy để ngày mai lại rửa chén.
Lan Đế thuận miệng lên tiếng, trong phòng không có phòng tắm và nhà vệ sinh, không cách nào rửa chén được.
Hai người nằm một chút thì hô hấp dần trở nên đều đặn, không biết đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối xuống, trên đường cũng không có bóng người qua lại đường, xung quanh là một màu đen kịt.
- Cọt kẹt ~~~
Không biết qua bao lâu, tủ quần áo trong phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, cửa tủ bằng gỗ phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Trong bóng tối, Hổ Tây và Lan Đế lập tức mở mắt ra nhưng lại ăn ý không có nhúc nhích.
- Cô lỗ ~~~
Tiếng bụng đói vang lên từ bên trong tủ quần áo, sau đó có một bóng hình rón rén đi ra ngoài tủ.
Cô thận trọng đi tới bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm vào nồi nấu mì trống rỗng, bên trong không còn sót lại chút gì.
- A, không chừa lại cho ta gì cả, ngay cả một giọt canh cũng không có.
Thiếu nữ cúi đầu bất đắc dĩ lẩm bẩm.
- Ai đó?
Tiếng quát lạnh vang lên, ngay sau đó gian phòng lập tức sáng lên.
Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng bay lên trần nhà, phần đuôi chiếu sáng khắp gian phòng, điều này làm cho Hổ Tây và Lan Đế thấy rõ thiếu nữ.
Cô ta có mái tóc ngắn màu đen và tròng mắt màu đen, vóc người gầy gò nhưng lại không mất mỹ lệ, khuôn mặt xinh đẹp làm cho Hổ Tây và Lan Đế đều kinh ngạc.
- A, bị phát hiện rồi.
Đôi mắt đen láy của Cơ Tử trừng lớn, có chút bối rối.
Ánh mắt của cô ta rơi vào trên cửa sổ, lại len lén nhìn về phía cửa phòng, đang nghĩ xem tỷ lệ mình chạy thoát ra ngoài là bao lớn.
Lan Đế đột nhiên nói:
- Tóc đen mắt đen, ngươi là tên tội phạm bị Kỵ Sĩ đuổi giết lúc chiều.
- Tội phạm trốn ra từ trong ngục giam, nhìn không giống cho lắm.
Hổ Tây bình luận.
- A?
Cơ Tử ngẩn ngơ, dường như hai người trước mắt không có ác ý, lấy lại tinh thần, nghe vậy vừa tức vừa hận nói:
- Đánh rắm, ta không phải là tội phạm, nếu như ta không chạy ra thì sẽ bị bắt đi làm thí nghiệm!
- A, làm vật thí nghiệm?
Lan Đế kinh ngạc thốt lên.
Hổ Tây cau mày hỏi:
- Vậy ngươi trốn ra từ nơi nào?
- Viện nghiên cứu Trường Sinh.
Trong mắt của Cơ Tử hiện lên tia sợ hãi.
- Viện nghiên cứu Trường Sinh?
Hổ Tây và Lan Đế nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau.
Lan Đế nghiêm túc hỏi:
- Nơi này có viện nghiên cứu Trường Sinh à?
Cơ Tử nhỏ giọng nói:
- Có, nhưng ở nơi nào thì ta không nhớ rõ, ta trốn ở trong thùng rác bị chở ra ngoài, cho nên mới tìm được cơ hội trốn thoát.
- Cô lỗ ~~~
Đúng lúc này bụng của Cơ Tử chợt kêu to khiến cho nàng đỏ mặt, nói với vẻ mặt tội nghiệp:
- Xin lỗi, có thể cho ta ăn chút gì đó không?
………
- Xì xụp ~~~
Cơ Tử vùi đầu hút mì, tròng mắt màu đen sáng ngời, trên mặt tràn đầy sự thỏa mãn.
- Ăn quá ngon, mì ăn liền thật sự là món ăn ngon nhất thế giới.
Hai má của cô phồng lên, nói ra lời khen ngợi không rõ ràng.
- Ăn từ từ thôi.
Hổ Tây co giật khóe miệng.
Cuối cùng, cô vẫn nấu hai gói mì ăn liền cho thiếu nữ tóc đen, dù sao thì cũng không thể làm người ta đói đến ngất xỉu trong phòng của mình.
- Xì xụp ~~~
Cơ Tử tập trung hút mì, dáng vẻ như quỷ chết đói đầu thai, cuối cùng ngay cả nước canh cũng bị ăn hết không chừa lại giọt nào.
- No quá đi, thật sự là ăn rất ngon.
Cô thỏa mãn vỗ vỗ bụng nhỏ.
Lan Đế thanh thúy hỏi:
- No chưa?
- Còn nữa không?
Cơ Tử nghe vậy đôi mắt đẹp lập tức sáng lên.
- ...
Lan Đế co giật khóe miệng, lấy ra mấy gói mì ăn liền mới từ bên trong ma cụ không gian chứa đựng.
- Không cần, không cần đâu, ta no rồi.
Cơ Tử vội vã đỏ mặt xua tay, có chút ngượng ngùng nói:
- Ta chỉ là kinh ngạc, không ngờ các ngươi còn có nhiều món ngon như vậy.
- Mì ăn liền mà thôi, nếu như ngươi ở vương quốc Huyền Vũ thì còn có thể ăn rất nhiều món ăn ngon khác.
Lan Đế thanh thúy nói.
- A, thật vậy chăng?
Đôi mắt đẹp của Cơ Tử sáng ngời.
Lan Đế liếm láp khóe môi, nói:
- Đương nhiên là thật rồi, món ngon của vương quốc Huyền Vũ là số một thế giới, ví dụ như lẩu, xiên que, đồ nướng, mì phở và còn nhiều món khác nữa, không được, nói nữa ta phải chảy nước miếng.
Cơ Tử nuốt nước miếng, trong mắt hiện lên vẻ khát khao đối với vương quốc Huyền Vũ trong miệng cô gái tóc nâu.
- Thật là muốn đi đến vương quốc Huyền Vũ.
Cô cảm thán một tiếng.
- Ngươi có thể đi nha.
Lan Đế thuận miệng nói.
Cơ Tử lắc đầu, tiếc nuối nói:
- Nhưng vương quốc Huyền Vũ chắc ở rất xa, hơn nữa ta lại không biết nó nằm ở nơi nào.
Hổ Tây nhàn nhạt trả lời:
- Vương quốc Huyền Vũ nằm bên trong Kênh Sương Mù, đi thuyền là có thể tìm được, rất nhiều bến tàu có đội thuyền đi đến vương quốc Huyền Vũ.
Từ sau khi thanh danh của vương quốc Huyền Vũ truyền xa, bến tàu các toà thành duyên hải cũng bắt đầu đưa vào hoạt động, đội thuyền vãng lai vương quốc Huyền Vũ chỉ cần giao nộp thuế nhất định là được.
- Vậy ta phải đi tìm công việc trước, kiếm được tiền mới có thể đến đó.
Đôi mắt đẹp của Cơ Tử sáng lên.
- Cũng đúng, lên đường thì cần có lộ phí.
Hổ Tây gật đầu một cái.
Cơ Tử nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Hai chị gái xinh đẹp mời ta ăn đồ tốt như vậy, ta nên làm thế nào để báo đáp đây?
Hổ Tây ngồi xuống nói:
- Ngươi nói cho chúng ta nghe tình huống bên trong viện nghiên cứu Trường Sinh đi.
- Vâng ạ!
Cơ Tử đáp ứng không hề nghĩ ngợi.
Sắc mặt của cô trở nên nghiêm túc, trong giọng nói mang theo sự phẫn hận:
- Bọn hắn ngụy trang thành cửa hàng đang tuyển chọn công nhân để gạt người, mới vừa gặp mặt đã dùng ma dược khiến ta hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì ta đã ở trong viện nghiên cứu Trường Sinh rồi.
Hổ Tây và Lan Đế chăm chú lắng nghe, đồng thời đã mở ra linh khí ghi âm, thu lại toàn bộ lời nói của thiếu nữ tóc đen.
- Tháng đầu tiên, bọn hắn ép ta uống rất nhiều ma dược, bắt ta làm đủ loại thực nghiệm, sau đó còn lấy máu của ta đi đút nó cho những người bị bắt đến đây.