Cơ thể của Hổ Tây và Lan Đế cứng đờ, hai người liếc nhìn nhau.
- Đừng nói là đám người này tới bắt chúng ta đấy?
Lan Đế nhỏ giọng nói.
Hổ Tây cau mày đáp:
- Chắc không phải đâu, nơi đây cách vương cung khá xa, làm sao bọn hắn có thể lục soát đến nơi đây nhanh như vậy chứ?
- Cộp cộp cộp ~~~
Hai người đi sát ven đường, nhìn chăm chú vào bọn Kỵ Sĩ cầm trường mâu đi ngang qua, các cửa hàng dọc con phố đều bị bọn hắn lục soát một lần.
Đột nhiên, Kỵ Sĩ đi tuốt ở đằng trước chợt ngừng lại, lực chú ý rơi vào trên người Lan Đế và Hổ Tây.
- Không ổn rồi...
Con ngươi của Hổ Tây co rút lại, lặng lẽ kéo tay của Lan Đế.
Kỵ Sĩ nghiêm túc hô:
- Hai người các ngươi, mau gỡ mặt nạ xuống.
- Tốt.
Lan Đế do dự một chút, cuối cùng vẫn gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Hổ Tây thấy thế cũng gỡ xuống mặt nạ, đồng thời lặng lẽ vận chuyển năng lực thức tỉnh, chuẩn bị nếu có dị động thì lập tức mang theo Lan Đế rời đi.
Trong mắt của Kỵ Sĩ hiện ra thần sắc ngạc nhiên, sau đó đáng tiếc nói:
- Bộ dáng rất đẹp, đáng tiếc không phải là người mà chúng ta muốn tìm.
Hổ Tây và Lan Đế nghe vậy đều âm thầm thở phào một hơi, biểu cảm trên mặt trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đôi mắt đẹp của Lan Đế lưu chuyển, ngọt ngào hỏi:
- Kỵ Sĩ đại nhân đang tìm ai sao?
- Đúng vậy, có tội phạm nguy hiểm vừa chạy thoát từ ngục giam.
Kỵ Sĩ thấy thiếu nữ xinh đẹp, vì vậy buột miệng trả lời một câu.
Hổ Tây kinh ngạc hỏi:
- Tội phạm sao, hình dạng đối phương như thế nào?
- Tóc đen mắt đen, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, vóc người thì… Vì sao ta phải nói với ngươi chứ?
Kỵ Sĩ kịp phản ứng lại, tức giận trừng hai nàng.
- Ta cũng không biết nha.
Lan Đế chớp chớp mắt, nhìn Kỵ Sĩ với ánh mắt như thể thấy một tên ngốc.
- ..
Kỵ Sĩ bĩu môi, xoay người bước nhanh rời đi.
- Hừ ~~~
Lan Đế hừ lạnh một tiếng:
- Dê xồm, thật muốn móc hai mắt của hắn.
Hổ Tây thở ra một hơi, phất tay nói:
- Đi thôi, chúng ta đi tìm chỗ trọ.
- Được.
Lan Đế nhìn bóng lưng đi xa của Kỵ Sĩ, như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
Hai người băng qua ba con phố rồi mới dừng lại trước một toà nhà bốn tầng, trước cửa treo một tấm bảng, trên đó viết bốn chữ "Quán Trọ Hồi Hương".
- Cái tên khá là dễ nghe, đêm nay chúng ta ở đây được không?
Hổ Tây thanh thúy nói.
- Ừm, thế cũng được, ta nghe theo ngươi.
Lan Đế đáp với vẻ mặt không chút để ý.
………
Trước gian phòng nằm sâu nhất ở hành lang lầu ba Quán Trọ Hồi Hương.
- Cọt kẹt ~~~
Hổ Tây đẩy cửa bước vào, một mùi ẩm mốc đập thẳng vào mặt.
- Nơi này có mùi lạ.
Cô ghét bỏ cau mày.
Lan Đế vòng qua cô gái tóc màu quýt đi vào trong phòng, chân mày cũng nhíu lại, trong đôi mắt nâu tràn đầy sự ghét bỏ.
Gian phòng không lớn, có một chiếc giường to, một bộ bàn ghế, một tủ treo quần áo, trừ những cái đó ra thì không còn thứ khác.
Chỉnh thể của gian phòng được làm bằng gỗ, sàn gỗ cũ kỹ đã bị rạn nứt, vách tường gỗ cũng có rất nhiều điểm mốc.
- Không có bụi, nghĩa là bình thường vẫn có người tới ở trọ.
Hổ Tây lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, vươn tay phất qua mặt bàn, lòng bàn tay chỉ có một chút bụi.
- Chỉ ở tạm một đêm thôi, ngươi chịu khó nhịn một chút, ngày mai chúng ta rời đi rồi.
Lan Đế nói xong thì ngồi xuống mép giường.
Hổ Tây ngáp một cái, bĩu môi nói:
- Người của lão già kia sẽ không lục soát tới nơi đây.
- Ừm, dù bọn hắn có tới thì ta cũng không sợ.
Lan Đế nói không chút để ý.
- Cô lỗ ~~~
- Ta đói bụng rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hổ Tây ửng đỏ, giơ tay che bụng lại.
- Vậy xuống phía dưới tìm chút gì ăn đi.
Đôi mắt đẹp của Lan Đế mang theo ý cười.
Hai người rời khỏi gian phòng, đạp sàn gỗ kêu cọt kẹt vang dội đi xuống lầu.
Quán Trọ Hồi Hương có thể dùng cơm cũng có thể dừng chân, nhưng điều kiện không tính là tốt.
Mười phút sau, hai người nhìn mâm thức ăn khó mà phân biệt nguyên liệu trước mặt, vô thức nuốt nước miếng.
- Đây là món gì thế?
Hổ Tây cau mày, nhìn chằm chằm vào một mâm chất lỏng sềnh sệch màu xanh lục, khóe miệng cô co giật mấy cái.
Dạ dày của Lan Đế cuồn cuộn, khàn giọng nói:
- Thật là ghê tởm.
Nhân viên phục vụ cười tủm tỉm giới thiệu:
- Đây là đặc sản của tiệm chúng ta, món này được làm từ nước bọt của Trùng Chín Đốt, mùi vị cực tốt, lại còn có công hiệu làm đẹp da.
- Nước bọt của Trùng Chín Đốt... Oẹ...!
Hổ Tây không khỏi quay đầu nôn khan một trận.
Sắc mặt của Lan Đế trắng bệch, không khỏi hỏi:
- Trùng Chín Đốt có hình dạng như thế nào?
- Ở sau phòng bếp còn vài con chưa chế biến, ta đi mang ra cho ngươi xem một chút.
Nhân viên phục vụ cười ha ha đi ra ngoài.
Hổ Tây ngồi dậy, hít một hơi thật sâu rồi đẩy mâm chất lỏng màu xanh lục trước mặt ra xa.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nhân viên bán hàng đã trở về, trong tay cầm một con trùng to bằng cánh tay người trưởng thành, toàn thân là màu xanh lục được chia thành nhiều đoạn ngắn, dáng vẻ núng nính kia khiến người ta tê cả da đầu.
- A.. A.. A.. ~~~
Lan Đế hét lên một tiếng, vội vàng xua tay nói:
- Được rồi, ta biết rồi, mau lấy nó đi đi.
Nhân viên phục vụ cũng bị tiếng hét của thiếu nữ làm cho giật mình, vội vã mang Trùng Chín Đốt rời đi.
Lan Đế hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác ghê tởm trong lòng, tức giận nói:
- Thật là ghê tởm, ta ăn không vô nữa rồi.
- Thôi thôi, chúng ta trở về phòng nấu mì ăn liền đi.
Hổ Tây nhức đầu nói.
- Đi thôi, đi thôi.
Lan Đế nghe vậy đứng lên, chạy như trốn trở về lầu ba.
- Cọt kẹt ~~~
Sau khi trở lại phòng, hai người lập tức đóng cửa phòng lại.
- Nhanh lên, mau nấu mì ăn liền.
Hổ Tây thúc giục, cô đã lấy ra nồi lẩu tự sôi, đổ nước vào bên trong, sau khi nước sôi thì có thể nấu mì.
- Đừng thúc giục.
Lan Đế lên tiếng, lấy ra hai gói mì ăn liền từ trong ma cụ không gian chứa đựng.
Mì ăn liền đã trở thành thương phẩm bán chạy trong vương quốc Huyền Vũ, đồng dạng cũng là một trong lương thực nhất định phải dự trữ, món này ăn ngon hơn nhiều so với bánh quy khô khan.
Hổ Tây nhắc nhở:
- Ta muốn ăn vị chua cay, hai gói không đủ ăn.
Lan Đế chợt khựng một chút, sau đó lại lấy ra bốn gói mì ăn liền từ trong ma cụ không gian chứa đựng.
- Ngươi cũng muốn ăn vị chua cay à?
Hổ Tây chớp chớp đôi mắt màu quýt.
- Đương nhiên.
Lan Đế yêu kiều đáp một tiếng, xé mở bao bì rồi bỏ vắt mì vào trong nồi.
- Ục ục ục ~~~
Chẳng mấy chốc thì trong phòng đã tràn đầy mùi thơm của mì ăn liền.
- Thơm quá đi.
Lan Đế hít sâu một hơi, cầm chén đũa lên mà bắt đầu múc mì.
- Xì xụp ~~~
Hổ Tây cúi đầu hút mì, đôi mắt hơi híp lại, rõ ràng là vô cùng thỏa mãn.
- Ăn ngon quá đi, thật sự là ăn bao nhiêu lần cũng sẽ không ngán.
Cô cảm thán một tiếng.