Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 410 - Chương 3056 - Quốc Vương Thái Niết Nhĩ Trở Mặt

Chương 3056 - Quốc Vương Thái Niết Nhĩ Trở Mặt
Chương 3056 - Quốc Vương Thái Niết Nhĩ Trở Mặt

Mục Lương ôn hòa nói:

- Vậy là tốt rồi, ta dự định xây dựng thêm Chủ Thành, khu an trí tạm thời sẽ được đưa vào trong phạm vi Khu dân cư.

- A, Chủ Thành cũng muốn xây dựng thêm sao?

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nói:

- Đương nhiên, bây giờ Chủ Thành sẽ được quy về Nội Thành, khu vực mới mở rộng sẽ quy về Ngoại Thành.

Nguyệt Thấm Lan như suy nghĩ gì đó, nói:

- Nếu là cái dạng này, vậy phải xây thêm Cục Quản Lý mới ở Ngoại Thành, đến lúc đó làm cho Tiểu Lan và Kim Phượng đi quản lý.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Ta sẽ xây một khu ở Ngoại Thành, sau khi xây xong có thể mở bán ra bên ngoài, quyền sử dụng là chín mươi năm.

Anh biết rõ bất động sản ở Chủ Thành sẽ hấp dẫn rất nhiều người, vừa có thể ổn định kinh tế vừa ổn định lòng người.

Nguyệt Thấm Lan líu lưỡi nói:

- E là đến lúc đó đám người quý tộc và phú thương kia sẽ muốn tranh nhau mua phòng.

- Như vậy mới tốt.

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

- Ngươi lại lộ ra vẻ mặt gian thương rồi.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan chớp chớp.

- Ngươi thích ăn đòn phải không?

Mục Lương co giật khóe miệng, vươn tay ôm lấy nữ nhân rồi sải bước đi tới phòng nghỉ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan đỏ bừng, gắt giọng:

- A, hiện tại vẫn còn là ban ngày đấy ~~~

- Cùm cụp ~~~

Đáp lại nữ nhân là âm thanh cửa phòng nghỉ bị đóng lại.

………

Ở vương thành Phỉ Lợi Phổ, vương quốc Thái Niết Nhĩ, đại lục mới.

- Ông ~~~

Bên ngoài vương cung, không gian dao động một chút, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.

Hổ Tây túm chặt lấy tay của Lan Đế, vừa mới xuất hiện trên không trung lập tức chửi thầm:

- Lão già này thật là, ta còn chưa nói xong mà đã ra tay rồi.

Lão già trong miệng cô chính là quốc vương của vương quốc Thái Niết Nhĩ, một vị cường giả Chí Tôn, sau khi đọc xong văn kiện mà hai người đưa tới, đối phương không nói hai lời mà ra tay với các cô.

Lan Đế nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Lão già kia xé bỏ văn kiện do bệ hạ viết, xem ra là muốn trở mặt với vương quốc Huyền Vũ, chúng ta phải bẩm báo việc này cho bệ hạ biết mới được.

Hổ Tây phồng má thở phì phò nói:

- Đương nhiên rồi, đối phó Hư Tộc mà hắn vừa không muốn xuất lực cũng không muốn bỏ tiền, nào có chuyện tốt như vậy chứ!

- Bắt các cô ấy lại!

Tiếng quát lạnh truyền ra từ sâu bên trong vương cung.

- Bá ~~~

Trên trăm bóng hình lao ra từ các nơi trong vương cung, bọn họ vượt qua từng bức tường cao nhằm về phía hai nàng.

- Đáng chết, tới nhanh thật!

Lan Đế bĩu môi.

Hổ Tây hít một hơi thật sâu, quay đầu hô lớn:

- Phi, quốc vương Thái Niết Nhĩ là lão già không biết xấu hổ, cứ chờ đấy, bệ hạ chúng ta sẽ tới cửa tìm ngươi!

- ...

Khóe mắt của Lan Đế giật một cái, thầm than một câu quả là tuổi trẻ to gan.

- Ngươi muốn chết phải không?

Giọng nói tức giận truyền từ xa đến gần, ngay sau đó Thái Niết Nhĩ xuất hiện ở trên tường cao vương cung, cách hai nàng chỉ có mấy trăm mét.

- Lêu lêu lêu ~~~

- Lão đầu tử, ngươi không thể bắt được chúng ta đâu, bái bai ~~~

Hổ Tây thè lưỡi trêu chọc, sau đó nhanh chóng thi triển năng lực thức tỉnh mang theo Lan Đế biến mất tại chỗ.

- Đáng chết!!!

Tiếng gầm gừ và phẫn nộ của Thái Niết Nhĩ vang vọng khắp bầu trời vương cung, trong tay lão ta còn nắm văn kiện bị xé nát, biểu cảm âm trầm nơi đáy mắt không cách nào tiêu tan, lão ta tức giận ra lệnh:

- Mau đuổi theo, sống phải thấy người chết phải thấy xác!

- Vâng!

Các cường giả rùng mình, vội vàng lắc mình rời đi vương cung.

Đáng tiếc, năng lực Nhảy Vọt Ám Ảnh của Hổ Tây căn bản không để lại dấu vết, bọn hắn nhất định phải thất vọng mà về.

Bên trong thành Phỉ Lợi Phổ, ở một con hẻm u ám, Hổ Tây mang theo Lan Đế đột nhiên xuất hiện.

- Không ai đuổi theo chứ?

Lan Đế ló đầu ra ngoài hẻm tối để kiểm tra, không nhìn thấy truy binh.

Hổ Tây trấn an nói:

- Yên tâm đi, ta dùng liên tục ba lần Nhảy Vọt Ám Ảnh, bọn hắn không thể đuổi theo đâu.

Lan Đế quay đầu nhìn về phía cô gái tóc màu quýt, tức giận nói:

- Ngươi đấy, sắp khiến lão già kia tức điên rồi, như vậy sẽ ảnh hưởng mối giao hảo giữa hai nước.

Hổ Tây nói không chút để ý:

- Lão nhân kia cũng đâu muốn cho tiền trợ cấp thương vong và tiền thưởng, vốn dĩ là không muốn giao hảo với vương quốc Huyền Vũ, ta mắng lão ta vài câu mà thôi, sẽ chẳng thay đổi được cái gì.

- Việc này mà để bệ hạ biết được thì hai ta sẽ bị mắng.

Lan Đế nhức đầu nói.

- Hì hì, ngươi không nói, ta không nói thì không ai biết cả.

Đôi mắt màu cam của Hổ Tây hiện lên một tia giảo hoạt.

Lan Đế chớp chớp mắt, lẩm bẩm:

- Nhưng lão nhân kia có miệng nha, đến lúc đó bệ hạ tới đây thì lão ta cũng sẽ biết thôi.

- Mặc kệ, đến lúc đó rồi nói sau.

Hổ Tây xua tay không chút lo lắng.

Lan Đế suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không sao, vì vậy ném phiền não ra sau đầu, ngây thơ hỏi:

- Vậy làm sao bây giờ?

- Tìm một chỗ ở qua đêm đi, ta mệt mỏi rồi, ngày mai lại lên đường.

Hổ Tây đề nghị.

- Ở trọ tại đây sao?

Lan Đế ngạc nhiên há to miệng.

Hổ Tây gật đầu nói:

- Đúng vậy, bệ hạ từng nói qua, có đôi khi nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

- Ồ, vậy chúng ta cải trang một chút rồi lại đi ra ngoài.

Lan Đế lên tiếng.

Cô lấy ra một cái mặt nạ từ bên trong ma cụ không gian chứa đựng rồi đeo lên, sau đó lại thay đổi quần áo trên người.

- Đi thôi.

Hổ Tây cũng đổi xong quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngõ nhỏ, lôi kéo Lan Đế đi về phía dòng người nhiều nhất.

Hai người tới một con phố người đến người đi, bên cạnh có rất nhiều tiếng rao của người bán hàng rong, rác rưởi bị vứt đầy đất, thỉnh thoảng còn có mùi hôi chua thoảng qua.

Lan Đế ghét bỏ lẩm bẩm:

- Thật dơ bẩn.

- Nhịn một chút đi, không phải nơi nào cũng giống vương quốc Huyền Vũ.

Hổ Tây đồng dạng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

- Tìm chỗ trọ thôi.

Lan Đế thở dài một tiếng.

- Được.

Hổ Tây gật đầu, đôi mắt đẹp ngắm nhìn bốn phía, hai bên là người bán hàng rong và cửa hàng buôn bán, các nàng còn phải tìm chút đồ ăn lấp đầy bụng, nhớ tới cảnh không lâu trước đây ở vương cung, tức giận mắng một câu:

- Lão nhân kia thật nhỏ mọn, chúng ta đến mà không chuẩn bị thức ăn, cũng không có nước trà.

- Ai nói không phải đâu.

Lan Đế cũng phiền muộn không kém.

Lúc này, cả hai đã đi qua tám vương quốc, dù không phải mỗi vương thất đều tiếp đãi các cô lễ phép có thừa, nhưng mà chí ít thì cũng sẽ không thiếu một ly nước trà.

Đúng lúc này, tiếng ra lệnh vang lên từ cách đó không xa:

- Nhanh lên, các ngươi đi qua bên kia tìm, không bỏ qua bất kỳ một cửa hàng nào, tất cả đều phải lục soát cẩn thận cho ta.

Bình Luận (0)
Comment