Mục Lương nhìn về phía các tiểu hầu gái đang nuốt nước miếng liên tục, ôn hòa nói:
- Bưng mấy bát này cho nhóm Thấm Lan trước đi, chỗ bún gạo còn lại các ngươi luộc rồi ăn, phương pháp ta đã dạy rồi.
Anh làm rất nhiều bún gạo, đủ cho mọi người trong cung điện ăn no.
Anh bảo nhóm tiểu hầu gái tới học tập, một là sau này nếu muốn ăn bún gạo qua cầu thì các cô đều biết làm, hai là chuẩn bị cho việc mở nhà xưởng và tiệm ăn uống sau này, đến lúc đó nhóm tiểu hầu gái có thể đi giảng dạy cho các công nhân.
- Vâng.
Đôi mắt của đám người Tiểu Tử sáng lên, tiến lên bưng bát đá rời đi phòng bếp.
Trong nhà ăn, Hồ Tiên và những người khác đều ngồi chờ đợi món ăn mới.
Tuy các nàng đều mới dùng bữa cách đây không lâu, nhưng vẫn là có thể nuốt trôi thêm một bát bún gạo.
Mũi tinh xảo của Hồ Tiên giật giật, vui vẻ nói:
- Đây chính là bún gạo qua cầu à, thơm quá.
- Nếm thử đi.
Mục Lương dựa người vào cửa nhà ăn, khoanh hai tay ở trước người.
Hồ Tiên ngước mắt hỏi:
- Chỉ có bún gạo qua cầu thôi sao?
Trong mắt của cô lóe lên thần sắc sùng bái, Mục Lương thật sự là bằng sức một mình mở ra ngành công nghiệp mỹ thực.
- Món khác để lần sau lại làm, bây giờ ngươi ăn xong bún gạo qua cầu sẽ không thể ăn thêm nổi nữa.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Cũng tốt.
Hồ Tiên nở nụ cười hớn hở, cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức bún gạo.
- Xì xụp ~~~
Ngải Lỵ Na và những người khác cũng bắt đầu thưởng thức Bún Gạo Qua Cầu, từng đôi mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên rất thích mùi vị của nó.
- Ăn ngon thật đấy, hương vị hoàn toàn khác so với mì ăn liền.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên lóe sáng, ăn xong một ngụm thì đưa ra bình luận.
- Đúng là ăn rất ngon.
Ngải Lỵ Na gật đầu nhận đồng, lại bổ sung thêm một câu:
- Nhưng nếu phải lựa chọn thì ta vẫn thích mì ăn liền hơn.
Mục Lương cười một tiếng, cũng không ngoài ý muốn, dù sao thì ngàn người có ngàn loại khẩu vị.
- Món bún gạo này có thể bán không?
Hồ Tiên ngước mắt nhìn về phía Mục Lương, muốn mở cửa hàng mới bán Bún Gạo Qua Cầu, tin tưởng sẽ có rất nhiều người thích món này.
Mục Lương gật đầu nói:
- Có thể, phương pháp ta đã dạy cho nhóm Tiểu Tử, đến lúc đó bảo các cô ấy đi nhà xưởng hỗ trợ hướng dẫn một chút.
Làm bún gạo không khó, thậm chí có thể làm thành bún khô để thuận tiện lưu trữ giống như là mì ăn liền.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Được, ta sẽ nhanh chóng bảo thuộc hạ bắt đầu lắp đặt thiết bị cho cửa hàng mới.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Nếu như ngươi muốn mở tiệm thì có thể chuẩn bị vài loại nước canh khác nhau, khiến cho mùi vị của Bún Gạo Qua Cầu thay đổi một chút, như vậy khách hàng cũng sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.
- Ta hiểu rõ, ví dụ như bún gạo qua cầu canh cà chua, canh hương lạt, canh chua cay, canh nấm phải không?
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên lóe sáng.
- Đúng vậy.
Trong mắt của Mục Lương lộ ra biểu cảm khen ngợi.
- Được rồi, ta phải ghi chép lại mới được.
Hồ Tiên nói xong thì lấy ra sổ tay, cầm bút nhanh chóng viết lên.
Trong lòng Mục Lương cảm thán, nhờ có đám người Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan nên quốc vương như anh mới có thể làm nhẹ nhàng chút.
Anh nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, hỏi:
- Thấm Lan, việc xây thành Tát Luận mới chuẩn bị thế nào rồi?
Anh đã đáp ứng quốc vương Hải Đinh rằng một tháng sau sẽ phái người tới xây dựng thành Tát Luận mới, cách thời hạn một tháng chỉ còn lại mười lăm ngày.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Công nhân đã tìm xong rồi, vương quốc chúng ta ra một phần ba công nhân, hai phần ba công nhân còn lại sẽ chiêu mộ từ thành Tát Luận.
Nhân khẩu của vương quốc Hải Đinh nhiều hơn vương quốc Huyền Vũ gấp mấy lần, căn bản không thiếu công nhân, thứ mà bọn họ thiếu chính là kỹ thuật xây dựng mới.
Mục Lương lại hỏi:
- Vật liệu xây thành thì sao?
- Đã để hai con Sóc Lưu Ly tăng ca làm việc sản xuất rồi.
Nguyệt Thấm Lan cười nói.
Mục Lương nghe vậy khóe miệng của anh lập tức co giật một cái, thảo nào dạo gần đây anh thu được ý thức u oán toả ra từ Sóc Lưu Ly rất nhiều lần.
Nguyệt Thấm Lan nghĩ đến cái gì đó, hỏi:
- Ngươi đã vẽ xong bản thiết kế thành Tát Luận mới chưa?
Bản thiết kế thành Tát Luận mới là do đích thân Mục Lương vẽ, bao gồm cả vương cung mới.
Khóe miệng của anh chợt cứng đờ, lắc đầu nói:
- Chưa đâu, hai ngày này ta sẽ mau chóng vẽ nó.
- Không được rồi, hiệu suất của ngươi quá thấp.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu trêu đùa.
- Ta không được?
Đôi mắt màu đen của Mục Lương híp lại, cảm thấy nữ nhân trước mắt là ngứa đòn, xem ra buổi tối phải dạy dỗ một phen mới được.
Nguyệt Thấm Lan cảm nhận được ánh mắt của Mục Lương xảy ra biến hóa, lập tức cảm thấy bên hông đau nhức.
- Đúng rồi, hôm nay Cục Quản Lý có rất nhiều việc, buổi tối ta không trở lại.
Cô nghiêm túc nói.
Mục Lương nói đùa:
- Ngươi không được rồi, có Kim Phượng và Tiểu Lan hỗ trợ mà còn có thể bận rộn như vậy.
- ....
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lập tức trở nên u oán, trợn trắng mắt với Mục Lương, tức giận nói:
- Chức quốc vương của ngài nhẹ nhàng lắm đúng không, có rất nhiều chuyện chắc thuộc về quốc vương xử lý, có muốn ta giao chúng nó lại cho ngài không?
- Khụ khụ, ta phải vẽ bản thiết kế, không có thời gian.
Mục Lương giả vờ ho khan vài cái, công việc đã giao ra ngoài, tuyệt đối không thể trở lại trên tay anh một lần nữa, đó là tự tìm khổ não.
Nguyệt Thấm Lan trừng Mục Lương, nói với giọng điệu u oán:
- Xem ra ta nên để trống mấy ngày để ngài đi Cục Quản Lý làm việc, thể nghiệm sự bận rộn của ta.
Mục Lương nói với giọng thấm thía:
- Ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, vì vậy không cần thể nghiệm, buổi tối ta giúp ngươi ấn vai thả lỏng một chút, được chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng hồng, giận trách:
- Buổi tối ta không trở lại, sẽ ở Cục Quản Lý.
Mục Lương hơi nhướng mày, cô ấy là quyết định trốn tránh anh phải không?
- Bệ hạ, ta mệt nha.
Hồ Tiên chớp chớp tròng mắt màu đỏ rực, bày ra dáng vẻ đáng yêu.
Mục Lương suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Vậy thì tối nay ngươi có thể thử xem tắm hơi, nó trợ giúp thả lỏng cơ thể rất tốt.
- ... Được rồi.
Ánh mắt của Hồ Tiên cũng trở nên u oán.
Khóe miệng của Mục Lương giật giật, bỏ lại một câu ta có việc phải làm rồi nhanh chóng rời đi nhà ăn mà không hề quay đầu lại.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lấp lóe, nhìn bóng lưng của Mục Lương, có loại cảm giác chạy trối chết.