Mục Lương tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt lóe lên, tự lẩm bẩm:
- Đây là việc chung thân đại sự của ta, sao mà những người khác còn quan tâm hơn cả ta thế này....
Ngoài thư phòng, An Kỳ và Thanh Vụ vừa rời đi thì đã bị đám người Ngải Lỵ Na bao vây.
- Tiểu thư Ngải Lỵ Na, đại nhân Hồ Tiên, các ngươi có chuyện gì vậy?
An Kỳ nhỏ giọng hỏi, lúc này có loại cảm giác bị sói đói để mắt tới.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên híp lại, chậm rãi hỏi:
- Thành thật khai báo, Mục Lương gọi các ngươi vào trong làm cái gì?
- Không, không có gì nha.
An Kỳ lắp ba lắp bắp trả lời một câu.
Ngải Lỵ Na nói với giọng điệu chắc chắn:
- Không có khả năng, nhất định là có việc!
An Kỳ nhỏ giọng mở miệng:
- Không có mà, ta nói thật đấy.
- .....
Khóe mắt của Hồ Tiên giật một cái, tiểu hầu gái nói quanh co nửa ngày vẫn không chịu nhả ra một câu đầy đủ, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ đầu tiểu hầu gái một cái:
- Nói.
- Bệ hạ sắp kết hôn, chỉ là không biết kết hôn với ai, còn những chuyện khác thì chúng ta không biết gì cả.
An Kỳ lập tức nói như pháo liên châu.
Thanh Vụ giải thích:
- Đúng vậy, bệ hạ chỉ hỏi chúng ta mấy ngày qua đang thảo luận cái gì, vì sao lại tỏ ra thần thần bí bí, sau đó nói cho chúng ta biết là ngài ấy sắp kết hôn, chúng ta chỉ được biết mỗi chuyện này mà thôi.
- Sao cơ? Mục Lương sắp kết hôn?
Đám người Hồ Tiên kinh ngạc thốt lên, con ngươi của cô chợt co rụt lại vì kinh ngạc.
Cô gái đuôi hồ ly người ngạc nhiên vừa lo lắng hỏi:
- Các ngươi có biết ngài ấy muốn kết hôn với ai không?
An Kỳ và Thanh Vụ cùng nhau lắc đầu, thần sắc trên mặt rất nghiêm túc.
- Được rồi.
Đôi tai lông nhung của Hồ Tiên run lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Cô như nghĩ đến cái gì đó, ngay sau đó vệt đỏ ửng trên mặt lại biến mất, trong mắt lại hiện lên một vệt ưu sầu.
Ngải Lỵ Na nhìn cô gái đuôi hồ ly, muốn nói lại thôi cuối cùng ngậm miệng không nói gì.
Hồ Tiên liếc nhìn nhóm tiểu hầu gái, dặn dò:
- Được rồi, chuyện này các ngươi đừng đoán mò, đến lúc đó có lời đồn truyền ra thì sẽ không tốt, biết chưa?
- Vâng ạ.
Thanh Vụ và An Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
- Được rồi, mọi người giải tán đi, đừng tụ tập một chỗ.
Hồ Tiên xua tay, sau đó lắc eo nhỏ đi tới thư phòng.
Thanh Vụ thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ đại nhân Hồ Tiên muốn đi hỏi thẳng bệ hạ sao?
- Rất có khả năng, không biết ngài ấy sẽ bị thất vọng hay không?
An Kỳ mấp máy môi hồng.
Thanh Vụ chớp chớp mắt, nói:
- Thật ra bệ hạ lấy đại nhân Hồ Tiên làm vợ cũng rất là xứng đôi nha.
- Nhưng nếu vậy đại nhân Thấm Lan làm sao bây giờ?
An Kỳ nhỏ giọng nói.
Ngải Lỵ Na chống nạnh, quở trách:
- Được rồi, đã bảo các ngươi đừng túm tụm trò chuyện nữa rồi mà, sao còn ở đây kề tai nói nhỏ hả?
Cô giơ tay lên cốc đầu hai người một cái, sau đó nở nụ cười đắc ý trong ánh mắt ủy khuất của các cô.
Bên kia, Hồ Tiên giơ tay lên gõ cửa thư phòng.
- Cộc cộc cộc ~~~
- Vào đi.
Giọng nói bình thản của Mục Lương vang lên.
- Cọt kẹt ~~~
Hồ Tiên đẩy cửa mà vào, lắc eo nhỏ đi về phía anh.
Mục Lương thuận miệng hỏi:
- Ngày hôm nay được nghỉ ngơi à?
Hồ Tiên ưu nhã nói:
- Thành Buôn Bán đã có Tố Cẩm lo liệu, tối nay ta đi qua đó cũng không muộn.
Cô ngồi xuống bên cạnh Mục Lương, tiện tay sửa sang lại văn kiện trên mặt bàn.
- Có chuyện gì không?
Mục Lương nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ rực của cô gái đuôi hồ ly, lông mi của nàng rất dài, sấn hai mắt rất có thần.
Mấy chiếc đuôi sau lưng Hồ Tiên nhẹ nhàng lung lay, lời vừa tới miệng lại nuốt trở vào.
Lúc này, tâm trạng của cô có hơi phức tạp, lại không thể hỏi thẳng Mục Lương rằng anh muốn kết hôn với ai, như vậy ý đồ quá rõ ràng.
- Ừm?
Mục Lương vươn tay dán lên trên trán của cô gái đuôi hồ ly.
- Ta không có phát sốt!
Hồ Tiên hờn dỗi kêu một tiếng.
Mục Lương buồn cười, quan tâm hỏi:
- Vậy sao ngươi lại lộ ra dáng vẻ thất hồn lạc phách như vậy chứ?
Hồ Tiên hất cằm lên, phách lối nói:
- Không có, ngươi nhìn lầm rồi.
Trong lòng Mục Lương khẽ động, có thể đoán được đại khái mục đích tới đây của cô gái đuôi hồ ly.
Hồ Tiên đảo mắt một vòng, quyến rũ lên tiếng:
- Ta nghe Ly Nguyệt nói, ngươi muốn chế tạo món ăn ngon mới, lúc nào làm cho ta nếm một chút được không?
Mục Lương mỉm cười đáp:
- Nhớ không lầm thì ngươi mới ăn no, chưa gì mà đã nhớ thương món ăn mới rồi sao?
- Ta còn có thể nuốt trôi.
Khóe môi của Hồ Tiên cong lên.
- Ra là vậy, thế thì ta đi làm ngay bây giờ.
Mục Lương nói xong đứng dậy.
- Được!
Hồ Tiên đứng dậy theo ra phía ngoài, đuôi hồ ly sau lưng hơi rũ xuống.
Hai người đi ra thư phòng, lập tức đối diện với ánh mắt của đám người Ngải Lỵ Na, tất cả đều lộ ra dáng vẻ hóng hớt.
- Các ngươi rất rảnh rỗi phải không?
Mục Lương nhướng mày hỏi.
……..
Trong phòng bếp trong cung điện.
- Ục ục ục ~~~
Nước trong nồi không ngừng sôi trào, từng cọng bún gạo đều đặn quay cuồng ở bên trong nước sôi.
Sau khi đi tới phòng bếp, Mục Lương dùng nửa giờ để chế tác ra bún gạo đơn giản, nguyên liệu chính là bột được mài từ Linh Mễ.
Ba Phù và những tiểu hầu gái khác thì đứng ở bên cạnh học tập, tay cầm cuốn sổ nhỏ, thỉnh thoảng cầm bút nhanh chóng ghi chép gì đó ở trên giấy.
- Nấu đến khi nào có thể sử dụng đũa dễ dàng bấm gãy sợi bún gạo thì nghĩa là nó đã chín.
Mục Lương vừa nói vừa dùng đũa vớt lên một sợi bún gạo, tay nhẹ nhàng bấm một cái, sợi bún lập tức bị cắt đứt.
- Vâng.
Đám người Tiểu Tử đồng thanh đáp lại.
Hành động trên tay Mục Lương thoăn thoắt, vớt sợi bún đã trụng xong rồi chia làm mấy phần, sau đó cho từng phần vào trong những chiếc bát đá đã được đốt nóng, trong bát đá có canh xương hầm nóng hôi hổi.
- Ục ục ục ~~~
Tiếp theo Mục Lương lại cho thêm các loại đồ ăn thêm vào trong bát đá, chỉ dựa vào nhiệt độ nóng bỏng của bát cũng đủ nấu chín đồ ăn thêm.
- Bún gạo qua cầu đã hoàn thành.
Mục Lương đặt đũa xuống ôn hòa nói.
Phương pháp nấu bún gạo của anh là tham khảo phương pháp chế biến của chuỗi cửa hàng ăn uống nào đó ở kiếp trước, thoạt nhìn rất có cảm giác dây chuyền.
- Ngửi mùi thơm quá đi, nhất định là sẽ rất ngon.
Các tiểu hầu gái nuốt nước miếng.
Ba Phù nhỏ giọng thầm thì:
- Ta cho rằng bún gạo qua cầu thì sẽ có gì đó liên quan tới cầu, hóa ra là không cần nha.
- ....
Mục Lương nghe vậy không khỏi co giật khóe miệng, suy nghĩ mình có nên đổi tên cho bún gạo qua cầu hay không?