Ly Nguyệt suy nghĩ một chút, nói tránh sang chuyện khác:
- Mục Lương, hiện tại chủng loại thực phẩm ăn liền hơi ít thì phải?
Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng:
- Đúng là chủng loại thực phẩm ăn liền có hơi ít, phải nghiên cứu thêm một ít sản phẩm mới.
- Sản phẩm mới à, ta đã nghiên cứu ra được, trở về thử xem có thể làm ra được hay không?
Ánh mắt của Mục Lương lưu chuyển nói.
- Sản phẩm mới là món gì thế?
Lực chú ý của Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt đều bị dời đi.
Mục Lương ôn hòa trả lời:
- Bún gạo qua cầu, bún gạo tương vừng, bún gạo chua cay hay đại loại như vậy.
- A, nghe có vẻ đều ăn rất ngon.
Môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Lan hé mở, bắt đầu chờ mong sản phẩm mới mà Mục Lương nhắc tới.
Anh cười một tiếng, hỏi:
- Ta làm thức ăn có bao giờ khó ăn chưa?
- Cái này đúng là không có, ta rất yên tâm.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa đáp.
- Yên tâm là được rồi.
Khóe môi của Mục Lương cong lên.
Nguyệt Thấm Lan đột nhiên hỏi:
- Mục Lương, trong vương quốc nhiều món ăn ngon như vậy, đa số đều là do ngươi nghiên cứu ra được hay đó là mỹ thực ở cố hương của ngươi?
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, bình tĩnh đáp:
- Một số ít là mỹ thực ở cố hương của ta, một số là ta chợt nghĩ tới và nghiên cứu ra được.
Cố hương thần bí là nơi cho các loại kỳ tư diệu tưởng của anh, nhưng cũng không thể nói tất cả biến hóa đều thuộc về nơi đó, nếu như kích khởi lòng tò mò của các cô gái, anh lại không có biện pháp mang mọi người đi Địa Cầu nhìn xem.
Nguyệt Thấm Lan nhìn chăm chú vào người đàn ông bên cạnh, thật tò mò đầu óc của anh có gì khác so với người bình thường, sao lại có thể nghiên cứu ra nhiều thức ăn ngon như vậy.
Đồng thời cô cũng rất tò mò, rốt cuộc thì cố hương của Mục Lương ở đâu?
Cô đã từng hỏi Mục Lương về vấn đề này, chỉ là không có đạt được đáp án, sau lại cũng không hỏi tới nữa.
- Có chuyện gì vậy, ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta, có phải cảm thấy ta rất tuấn tú không?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, trả lời với giọng bất đắc dĩ:
- Ngươi đương nhiên là rất tuấn tú, không lẽ đến bây giờ ngươi mới biết sao?
- Không phải, ta vẫn luôn biết.
Khóe môi của Mục Lương cong lên.
- Thảo nào có thể câu lấy trái tim của nhiều nữ nhân như vậy.
Nguyệt Thấm Lan chửi thầm một câu nhỏ như tiếng muỗi kêu.
- ....
Mục Lương mở to hai mắt, thoạt nhìn có chút vô tội.
Đoàn xe lái vào khu vực Trung Ương rồi dừng ở tầng tám, sau khi đám người Mục Lương xuống xe thì nhóm hộ vệ Trung Ương mới tản ra trở về tầng sáu.
- Mục Lương, chừng nào thì ngươi xây dựng thêm Chủ Thành thế?
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi.
Anh bình thản trả lời:
- Chờ khi nào Tiểu Huyền Vũ kết thúc tiến hóa đã.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:
- Được, vậy có cần ta để lộ tin tức ra ngoài trước, làm cho dân chúng xung quanh chuẩn bị thu dọn không?
- Cứ làm đi.
Mục Lương mỉm cười.
Chỉ còn nửa tháng nữa là Rùa Đen sẽ kết thúc tiến hóa, có đủ thời gian để cư dân trong Chủ Thành.
Đám người bước vào cung điện, nhóm tiểu hầu gái lập tức đi tới nghênh đón.
Ba Phù ngoan ngoãn hỏi:
- Bệ hạ đã trở về, cơm trưa đã chuẩn bị xong, bệ hạ muốn dùng cơm ngay bây giờ sao?
- Ừm, có thể.
Mục Lương nhẹ gật đầu, cất bước đi tới nhà ăn.
Ly Nguyệt cũng đã thay đổi khôi giáp U Linh trên người, đi vào nhà ăn chuẩn bị thưởng thức cơm trưa.
Cơm trưa kết thúc ở nửa giờ sau.
Mục Lương trở về thư phòng, trước khi đi bỏ lại một câu:
- Tiểu Tử, An Kỳ các ngươi theo ta vào thư phòng.
- Vâng ạ.
Thanh Vụ và An Kỳ đưa mắt nhìn nhau, không biết là có chuyện gì.
……..
Trong thư phòng, Mục Lương ngồi ngay ngắn ở bên trên long ỷ, trước mặt là một ly trà nóng.
Ở trước bàn làm việc, An Kỳ và Thanh Vụ đứng nghiêm, hơi cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đều im lặng không nói lời nào.
Suy nghĩ trong đầu của hai người xoay chuyển hàng trăm lần, không hiểu tại sao Mục Lương lại gọi riêng các cô tới đây, vì sao không gọi những tiểu hầu gái còn lại.
- Các ngươi có gì muốn nói với ta không?
Mục Lương bình tĩnh nhìn chăm chú vào hai cô gái.
Tay nhỏ của An Kỳ và Thanh Vụ run lên, cảm thấy Mục Lương không mỉm cười có chút nghiêm túc, lúc này mới nhớ tới hắn chính là vua của một nước.
Hai người len lén nhìn nhau, không khỏi nghi ngờ ý trong lời nói của Mục Lương, các nàng nhớ là mình không có làm chuyện gì xấu.
Thanh Vụ nhắm mắt lại nói nhanh:
- Bệ hạ, ta không hiểu cho lắm.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Trong khoảng thời gian này các ngươi đang thảo luận chuyện gì, nói ta nghe một chút.
- A?
Thanh Vụ và An Kỳ đồng thời sửng sốt a một tiếng.
- A cái gì hả?
Mục Lương buồn cười hỏi.
Hai cô thấy trong giọng nói của anh có ý cười, tảng đá trong lòng cũng buông xuống, các cô vẫn thích quốc vương cười hơn.
Thanh Vụ chớp chớp mắt, hỏi:
- Bệ hạ thật sự không biết gì sao?
Mục Lương tức giận nói:
- Nếu ta biết thì gọi các ngươi tới đây để làm gì nữa chứ?
Trong khoảng thời gian này anh quá bận rộn, không có tinh lực lưu ý biến hóa của các cô gái trong cung điện.
- Bệ hạ, mấy ngày nay chúng ta đều suy đoán ngài muốn kết hôn với ai….?!
An Kỳ nhỏ giọng nói.
Mục Lương nghe được lời này, ánh mắt của anh đông lại một cái, kinh ngạc hỏi:
- Vì sao các ngươi đột nhiên lại suy đoán chuyện này?
Thanh Vụ nhỏ giọng trả lời:
- Đại nhân Thấm Lan nói, ngài ấy bảo là bệ hạ sắp kết hôn nhưng không biết sẽ kết hôn với ai, cho nên chúng ta đều tò mò, lén lút suy đoán xem sẽ là người nào?!
- ....
Mục Lương co giật khóe miệng, có chút dở khóc dở cười.
An Kỳ tò mò hỏi:
- Bệ hạ thật sự sắp kết hôn rồi sao?
Mục Lương chậm rãi gật đầu, hôn sự sẽ phải đăng báo, nhưng cũng cần thời gian làm chuẩn bị, phải giải quyết các loại vấn đề như danh sách khách mời.
Thanh Vụ không khỏi hỏi:
- Vậy bệ hạ muốn kết hôn với ai thế, chúng ta có thể biết không?
- Không được, miệng của các ngươi không nghiêm.
Mục Lương liếc hai người.
- Bệ hạ ~~~
Thanh Vụ và An Kỳ đồng thời bĩu môi, nhìn Mục Lương với ánh mắt tội nghiệp.
- ...Tỏ vẻ đáng thương cũng vô dụng thôi.
Mục Lương buồn cười nói.
- Vậy khi nào bệ hạ tổ chức hôn lễ?
Thanh Vụ lại hỏi.
An Kỳ cũng hỏi:
- Có cần chúng ta chuẩn bị cái gì không?
Mục Lương bình thản nói:
- Đến lúc đó thì ta sẽ nói cho các ngươi biết, hiện tại không cần suy đoán lung tung.
- Vâng ạ.
An Kỳ và Thanh Vụ buồn bực đáp.
- Được rồi, không có việc gì nữa, các ngươi ra ngoài tiếp tục công việc đi.
Mục Lương phất tay.
- Vâng ạ.
An Kỳ và Thanh Vụ cung kính đáp một tiếng, xoay người rời đi thư phòng.