- Quả nhiên là có.
Đôi mắt đẹp của Mễ Á lập tức sáng ngời.
Hầu gái run rẩy nói:
- Đại nhân, xin ngài đừng nói với những người khác là ta nói, ta không muốn chết.
- Đương nhiên, ta lại không biết ngươi là ai.
Mễ Á trấn an.
Hầu gái nghe vậy cũng thở phào một hơi, trong lòng lại tò mò nữ nhân vô hình này là ai.
Mễ Á tiếp tục hỏi:
- Hỏi ngươi một vấn đề nữa, bệ hạ các ngươi có chỗ kỳ quái gì hoặc có truy cầu gì không?
- Chỗ kỳ quái à….?
Hầu gái cau mày suy nghĩ một chút, thử dò hỏi:
- Hai ngày này bệ hạ rất tức giận, việc này có tính là kỳ quái không?
- Vì sao hắn lại tức giận?
Mễ Á nghi ngờ hỏi.
Hầu gái nhỏ giọng nói:
- Cái này là bởi vì sứ giả của vương quốc Huyền Vũ, các cô ta mắng bệ hạ là lão già hói đầu, mặt nhăn nheo xấu xí như trái cây hỏng, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp con ruồi chết gì gì đó….
- ....
Mễ Á hít sâu một hơi, cạn lời hết chỗ nói rồi.
- Các cô ta mắng ngay trước mặt bệ hạ, cuối cùng còn thuận lợi trốn thoát.
Hầu gái tiếp tục nói.
Mễ Á nghe xong cảm thấy lá gan của Hổ Tây và Lan Đế còn lớn hơn trời, thảo nào quốc vương Thái Niết Nhĩ sẽ tức giận như thế.
- Còn có dị thường nào khác sao?
Cô thấp giọng hỏi.
- Ta suy nghĩ một chút….!
Hầu gái chớp mắt rơi vào trầm tư.
Cô cảm nhận được cô gái tai mèo sẽ không làm thương tổn mình, vì thế cơ thể cũng thả lỏng lại.
Mễ Á nhàn nhạt nói:
- Suy nghĩ cho kỹ, nếu như đáp án có ích với ta thì ta sẽ cho ngươi chút chỗ tốt.
Cô hiểu được đạo lý đánh một gậy cho một quả táo ngọt, nếu không thì chỉ có thể rót bí dược nói thật cho hầu gái, ép buộc cô ta nói thật.
- Chỗ tốt gì vậy?
Hầu gái buột miệng hỏi.
- Mau suy nghĩ đi.
Mễ Á nghiêm túc thúc giục.
Hầu gái rụt cổ một cái, hồi ức lại chuyện trước kia, qua một hồi lâu mới nói:
- Ta từng nghe bệ hạ và vương hậu nói chuyện với nhau, hình như là nhắc tới vĩnh sinh, còn có viện nghiên cứu Trường Sinh gì gì đó, có điều ở xa quá ta không nghe tỉ mỉ được.
Mễ Á chấn động tinh thần, trong lòng mừng rỡ không thôi, không ngờ hầu gái trước mắt lại biết đến rất nhiều.
Hầu gái nhỏ giọng hỏi:
- Đại nhân, tin tức này hữu dụng không?
- Ừm, có cũng được không có cũng được.
Mễ Á trả lời một câu qua loa lấy lệ, đảo mắt một vòng, hỏi:
- Ngươi biết viện nghiên cứu Trường Sinh mà bọn hắn nói ở nơi nào không?
- Không biết.
Hầu gái lắc đầu, ngừng một lúc, tiếp tục nói:
- Còn có một điều kỳ quái, trong mấy năm này, luôn có người trong vương cung đột nhiên biến mất.
Ánh mắt của Mễ Á lóe lên, trong lòng mơ hồ có một suy đoán, những người biến mất này, sợ là đều bị bắt đi làm nghiên cứu.
- Rất tốt, ngươi nghĩ muốn cái gì?
Cô lạnh lùng hỏi.
- Đại nhân, ta muốn rời đi vương cung, ngài có thể mang ta đi ra ngoài sao?
Mặt của hầu gái nghiêm túc nói.
Mễ Á nhàn nhạt hỏi:
- Vì sao lại muốn rời đi vương cung?
Hầu gái sợ hãi nói:
- Ta sợ nếu tiếp tục ở lại nơi đây, một ngày nào đó cũng sẽ biến mất.
- Mười ngày nay đã có hai mươi lăm người đột nhiên biến mất, ta cảm thấy chẳng mấy chốc nữa sẽ đến phiên ta.
Cô ta run rẩy nói.
Mễ Á nghĩ tới Cơ Tử, sợ rằng nhóm người biến mất dạo gần đây cũng giống như nàng ta, đều là bị chộp tới làm nghiên cứu Hư Quỷ, lạnh nhạt nói:
- Ta biết rồi, nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện trước, sau khi chuyện thành thì ta sẽ đưa ngươi rời đi vương cung.
- Giúp việc gì?
Hầu gái tò mò hỏi.
- Mang ta đến thư phòng của bệ hạ các ngươi.
Mễ Á gằn từng chữ.
Cơ thể của hầu gái run lên, vội vàng nói:
- Không được, như vậy sẽ khiến bệ hạ hoài nghi, đến lúc đó ta nhất định phải chết.
Mễ Á trấn an nói:
- Không có chuyện đó đâu, có ta ở đây, bọn hắn sẽ không phát hiện được ta, hơn nữa cũng không cần ngươi đi vào thư phòng, nói cho ta biết lối vào tầng hầm ở đâu là được.
Hầu gái do dự, trong lòng xoắn xuýt không thôi, cắn răng, nói:
- Vậy đại nhân phải đưa ta rời đi thành Phỉ Lợi Phổ, đảm bảo sự an toàn của ta.
- Được thôi, nếu như ta hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí có thể đưa ngươi đi đến những vương quốc khác.
Mễ Á nhàn nhạt nói.
- Thật sao, vậy ta muốn đi vương quốc Huyền Vũ.
Đôi mắt của hầu gái sáng lên.
- ...
Khóe miệng của Mễ Á giật giật, cô ta rất biết chọn nơi để đi, trầm giọng nói:
- Được rồi, điều kiện tiên quyết là ta có thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Được, ta dẫn ngươi đi.
Sắc mặt của hầu gái trở nên kiên định.
- Đi thôi.
Mễ Á lên tiếng.
Linh khí tiêu âm bị thu hồi, hầu gái đứng dậy đi ra ngoài, tuy là cô ta không nhìn thấy cô gái tai mèo nhưng lại có thể cảm nhận được đối phương đang ở phụ cận, nếu cô ta có dị động thì giây kế tiếp đầu sẽ lìa khỏi cổ.
Đây là Mễ Á cố ý làm cho hầu gái phát hiện, nhắc nhở cô ta không cần có hành động mờ ám, nếu không mình có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của cô ta.
………
- Cộp cộp cộp ~~~
Hầu gái đi về phía Chủ Điện, thư phòng của quốc vương nằm ở phía sau Chủ Điện.
- Tiểu Hương, ngươi mới vừa đi đâu thế?
Giọng nói chất vấn vang lên, hầu gái trưởng quản lý tất cả hầu gái đứng chắn trước mặt Tiểu Hương, biểu cảm hà khắc trên mặt vô cùng rõ ràng.
Cơ thể của Tiểu Hương run lên, cúi đầu cung kính nói:
- Đại nhân, ta đi vệ sinh.
- Đi vệ sinh không cần xin chỉ thị sao, nơi này là vương cung, không phải nhà của ngươi mà có thể tùy tiện như vậy.
Hầu gái trưởng lạnh giọng khiển trách.
- Vâng, lần sau ta sẽ chú ý hơn.
Tiểu Hương vội vàng đáp.
Hầu gái trưởng lạnh lùng cười một tiếng:
- Còn dám có lần sau? Nếu có lần sau nữa thì ngươi đi đổ phân cho những người khác đi.
- Vâng.
Tiểu Hương lộ ra vẻ mặt khuất nhục, chỉ có thể gật đầu với sắc mặt trắng bệch.
Cô ta thi lễ một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
- Chờ đã, ngươi muốn đi đâu?
Hầu gái trưởng cau mày hỏi.
- Bẩm đại nhân, ta đi đưa bánh ngọt cho bệ hạ.
Tiểu Hương giải thích.
Cô ta muốn đến thư phòng quốc vương thì chỉ có thể mượn cớ là đi đưa bánh ngọt, nếu không rất dễ dàng khiến người nghi ngờ.
Hầu gái trưởng nở nụ cười lạnh lùng, vênh váo hống hách ra lệnh:
- Việc này không cần ngươi làm, ngươi thay ta quét tước tẩm điện của nhị vương tử điện hạ đi.
Sắc mặt của Tiểu Hương càng thêm tái nhợt, trong vương cung không ai không biết nhị vương tử cực kỳ háo sắc lại còn có tính cách bạo ngược, phàm là hầu gái hơi chút xinh đẹp thì đều bị nhị vương tử bắt đi, đến cuối cùng đều sẽ bị dằn vặt người không ra người quỷ không ra quỷ.
- Đại nhân, việc này ta không làm được.
Tiểu Hương run rẩy nói.
- Thế nào, ngươi muốn từ chối à?
Hầu gái trưởng híp mắt lại, vươn tay muốn tát vào má của thiếu nữ.
- Thật là phiền phức.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, trên mặt của hầu gái trưởng xuất hiện một dấu bàn tay rõ ràng, ngay sau đó cả người bay ra ngoài.