- Ừng ực~~~
Tân Tây lại uống một hớp rượu, tiếp tục khổ sở nhấm nuốt miếng thịt trong khay, chuẩn bị đợi thêm một giờ nữa, nếu như cô gái tai mèo vẫn chưa trở lại thì bà sẽ đến vương cung tìm người.
- Hy vọng là đừng xảy ra chuyện gì, nếu không thì cái thân già của ta lại phải hoạt động một chút.
Cô thở dài lẩm bẩm.
Thời gian trôi qua, nửa tiếng sau, một bóng dáng băng qua dòng người bước vào trong tiệm, đi thẳng về phía lão bà.
Tân Tây nhìn đối phương tới gần, buông bầu rượu trong tay xuống, nhàn nhạt nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện rồi, đang định một hồi nữa nếu ngươi còn chưa trở về thì ta sẽ đến thăm vương cung một chuyến.
Khoé miệng của Mễ Á giật giật, ngồi xuống gắp một miếng thịt cho vào miệng, thấp giọng nói:
- Ta đi phủ Công Tước, phủ Bá Tước và phủ Hầu Tước, vì vậy hơi mất thời gian một chút.
Cô cau mày lại, nhổ ra miếng thịt trong miệng, ghét bỏ nói:
- Thứ khó ăn như vậy mà ngài cũng có thể nuốt trôi sao?
- Ta có rượu, ăn một miếng rồi lại uống một ngụm, như vậy sẽ không quá khó ăn.
Tân Tây quơ quơ bầu rượu, rượu bên trong giống như là không bao giờ cạn, thấp giọng hỏi:
- Ngươi có phát hiện gì không?
Mễ Á lắc đầu, trầm giọng nói:
- Phủ Công Tước, phủ Bá Tước và phủ Hầu Tước đều không có phát hiện gì đặc biệt khác lạ, có thể vấn đề xuất hiện ở trong vương cung.
- Hừ, xem ra lá gan của tên quốc vương Thái Niết Nhĩ này rất lớn, dám nghiên cứu Hư Quỷ ở trong vương cung.
Tân Tây lạnh lùng cười một tiếng.
- Đây chỉ mới là phán đoán của ta thôi, phải đi xác nhận lại.
Mễ Á trầm giọng nói.
Trong lòng cô có loại dự cảm rằng vấn đề ở bên trong vương cung, nhưng hết thảy đều phải thấy tận mắt mới được.
Tân Tây nghe vậy yên tâm xua tay nói:
- Vậy ngươi đi đi, có việc gì thì liên lạc ta.
- ...
Mễ Á hít sâu một hơi, trong lòng nhắc nhở bản thân, có ra tay thì cũng đánh không thắng Tân Tây, không cần có ý niệm kỳ quái.
- Ta biết rồi.
Cô bỏ lại một câu rồi đứng dậy rời đi nhà ăn.
Cô gái tai mèo đi về phía khu vực ít người, cuối cùng quẹo vào một cái hẻm nhỏ rồi biến mất không thấy tăm hơi.
- Cộp cộp cộp ~~~
- Kỳ quái, người đâu rồi?
Ngay sau đó, một đám người tràn vào trong hẻm, nhưng chỉ thấy một cái ngõ cụt trống rỗng, bóng dáng của cô gái tai mèo đã sớm không thấy đâu.
Những người này đều là hạng cùng hung cực ác, khi Mễ Á vừa xuất hiện thì đã bị bọn hắn để mắt tới, cả đám đều là kẻ tham lam muốn giết người cướp của, ý đồ đoạt lấy Khôi Giáp Ám Ảnh của cô gái tai mèo.
- Đáng chết, chúng ta mất dấu rồi!
Một tên hung tợn mắng to.
- Để con mồi chạy thoát rồi, ta còn định sau khi đoạt lấy khôi giáp của cô ta thì sẽ tận hưởng một phen, thật là đáng tiếc.
- Không được, chúng ta đi tìm xung quanh xem sao, nhất định cô ta sẽ xuất hiện.
Có người không cam lòng đề nghị.
- Cộp cộp cộp ~~~
Đột nhiên, có tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền đến, mấy người quay đầu nhìn về phía sau, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Tân Tây.
- Bà già thúi, cút sang một bên đi.
Có người phun nước bọt, vươn tay muốn đẩy lão bà.
Tân Tây hỏi với giọng điệu nhàn nhạt:
- Các ngươi muốn tìm cô gái vừa rồi à?
- Ngươi biết cô ấy ở đâu sao?
Đám người nghe vậy từng đôi mắt lập tức sáng ngời.
Tân Tây gật đầu một cái, lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên là biết, nhưng các ngươi sẽ không có cơ hội đi tìm cô ấy.
- Ngươi nói vậy là có ý gì hả?
Đám côn đồ cau mày, lộ ra sắc mặt bất thiện bao vây lão bà ở giữa.
Khóe môi của Tân Tây cong lên, gõ cây ba tong xuống đất, khí tức Thánh giai khuếch tán ra, bao phủ mấy người ở bên trong.
Bọn ác nhân chợt biến sắc, mặt cắt không còn chút máu, trong lòng biết bọn hắn toi đời rồi.
Trên thực tế bọn hắn đúng là đã đi chầu diêm vương, Tân Tây sớm biết có người âm thầm theo dõi cô gái tai mèo, hiện tại qua đây chính là giải quyết cái đuôi thay cô ấy.
……..
Thành Phỉ Lợi Phổ, vương quốc Thái Niết Nhĩ.
Bên trong vương cung.
Mễ Á lợi dụng năng lực thức tỉnh và Khôi Giáp Ám Ảnh thuận lợi tiến vào trong vương cung, lúc này đang núp ở trong một gian Thiên Điện nào đó.
Cô cẩn thận lục soát manh mối ở trong Thiên Điện, tận lực không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nơi này là vương cung, có thể tồn tại cao thủ thực lực mạnh mẽ, cho nên cô cần phải thật cẩn thận mới được.
Thời gian trôi qua, cô gái tai mèo mất hai giờ để lục soát phần lớn Thiên Điện, đáng tiếc là vẫn không có thu hoạch gì.
Mễ Á trốn ở trên xà nhà, nhìn chăm chú vào những người hầu qua lại ở phía dưới, ánh mắt lóe lên.
Hiện tại, chỉ còn lại Chủ Điện, hậu điện là cô chưa có lục soát, có lẽ còn có phòng tối và tầng hầm ngầm.
Chỉ là những chỗ này đều có rất nhiều người, trước cửa có Kỵ Sĩ và hầu gái canh gác, nếu muốn đi vào tìm manh mối thần không biết quỷ không hay thì quả là không thực tế.
Mễ Á suy nghĩ một chút, lấy ra khôi giáp U Linh rồi mặc vào, ánh sáng chín màu chợt lóe lên, cô tiến vào trạng thái ẩn thân.
Cô gái tai mèo bảo trì trạng thái ẩn thân, yên lặng không tiếng động bắt đi vị hầu gái cuối cùng, mang đối phương tới một gian Thiên Điện không người, đồng thời mở ra linh khí tiêu âm, làm cho âm thanh bên trong Thiên Điện không thể truyền ra ngoài được.
- Ngươi là ai?
Trong mắt của hầu gái tràn đầy hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ lại có người dám mạnh mẽ bắt cóc mình ở ngay vương cung.
- Giữ yên lặng, nếu không ta sẽ bẻ gãy cổ của ngươi.
Mễ Á lạnh giọng mở miệng.
Cô duy trì trạng thái ẩn thân không có hiện thân, đây là tránh việc hầu gái nhớ kỹ mặt của cô rồi lưu lại mối hoạ ngầm.
- Cô lỗ ~~~
Hầu gái lo sợ nuốt nước miếng một cái, thành thật không nói lời nào, nhưng từ cơ thể run rẩy của cô ta là có thể nhìn ra lúc này cô ta đang rất sợ hãi.
Giọng nói của Mễ Á vẫn lạnh nhạt như trước, hỏi:
- Trong vương cung có phòng tối hoặc tầng hầm ngầm nào không?
- Ta, ta không biết.
Hầu gái đáp với giọng run rẩy.
Mễ Á lạnh giọng mở miệng:
- Không cần nói dối, nếu không bẻ gãy cổ của ngươi.
- Ta….
Đồng tử của hầu gái co rút lại.
- Suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời ta.
Mễ Á nhắc nhở.
Hầu gái do dự một chút, cuối cùng vẫn là cắn răng nói:
- Ta biết trong thư phòng của bệ hạ có phòng tối, nó nằm ở dưới mặt đất, những chuyện khác thì ta thật sự không biết.
Bí mật này là do cô ta vô tình phát hiện được, lúc đó cô ta đang đi đến thư phòng đưa bánh ngọt cho quốc vương, bất ngờ nhìn thấy lối đi dưới đất chưa có hoàn toàn đóng lại, loáng thoáng nghe được bên trong truyền ra âm thanh kỳ quái.
Lúc đó, cô ta rất sợ hãi, không dám tiến lên nhìn kỹ, vội vàng bưng bánh ngọt rời đi.
Hầu gái hiếu rõ nếu để quốc vương biết được việc này, vì không cho bí mật lộ ra ngoài, cô ta chắc chắn phải chết, cho nên cô ta vẫn luôn giấu việc này ở trong lòng, không dám kể cho bất cứ ai.