Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 424 - Chương 3070 - Điều Tra Phủ Công Tước

Chương 3070 - Điều Tra Phủ Công Tước
Chương 3070 - Điều Tra Phủ Công Tước

Tân Tây lắc mình đứng vững, tức giận nói:

- Ngươi còn dám đẩy cả người lớn tuổi sao?

Mễ Á lập tức lấy lại thăng bằng, xoay người lại đứng vững, phủi phủi tay nói:

- Tân Tây nãi nãi, mặc dù ngài là người già, nhưng nếu muốn bóp chết ta thì còn đơn giản hơn cả bóp chết một con kiến.

Tân Tây bĩu môi, chống gậy nói:

- Bóp chết người khác thì đúng là đơn giản, nhưng năng lực thức tỉnh của ngươi rất đặc biệt, ta muốn giết ngươi sẽ không dễ dàng.

Mễ Á nhún vai, thanh thúy nói:

- Được rồi, chúng ta không trò chuyện vấn đề này nữa, nơi này là nơi nào?

Cô nhìn quanh gian phòng, phát hiện Cửa Truyền Tống được đặt ở trong tủ treo quần áo.

- Chắc là quán trọ hay nhà nghỉ gì đó.

Tân Tây nhàn nhạt nói.

Mễ Á chậm rãi thở ra một hơi, khóe mắt co giật, nói:

- Hổ Tây và Lan Đế thật là không đáng tin cậy gì cả, nghĩ thế nào mà lại đặt Cửa Truyền Tống ở trong tủ quần áo chứ?

- Ta lại không cảm thấy quá bất ngờ, ít nhất thì bọn hắn không đặt Cửa Truyền Tống ở trong vương cung.

Tân Tây vừa nói vừa ngẩng đầu uống một hớp rượu.

- ....

Mễ Á nhớ lại mạch não của Hổ Tây, sợ là cô ấy thật sự có cân nhắc đến chuyện này, dù sao thì cô ấy có năng lực tự do ra vào vương cung.

- Cô lỗ ~~~

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem một chút.

Tân Tây uống thêm một hớp rượu rồi mới thỏa mãn đóng nắp bình lại, cầm lấy ba tong đi ra ngoài.

Mễ Á gật đầu một cái, đẩy cửa rời phòng cùng với bà lão.

Hai người đi xuống tầng trệt, bước ra Quán Trọ Hồi Hương ở trong ánh mắt kinh ngạc của chủ quán.

Chủ quán nói thầm một tiếng:

- Kỳ quái, bọn họ là khách trọ ở đây à, tại sao ta lại không có ấn tượng gì cả?

- Cộp cộp cộp ~~~

Tân Tây và Mễ Á hoà vào dòng người đông đúc trên đường lớn.

Sự xuất hiện của cô gái tai mèo nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, Khôi Giáp Ám Ảnh trên người cô thật sự quá bắt mắt, có người biết xem hàng đã nhận ra Khôi Giáp Ám Ảnh là ma cụ cao cấp.

Tân Tây lạnh nhạt liếc người xung quanh, quay đầu hỏi:

- Mễ Á, tiếp theo chúng ta làm gì?

- ....Tân Tây nãi nãi, ngài mới là người phụ trách nhiệm vụ lần này đấy.

Mễ Á không khỏi nhắc nhở.

- Ta là người phụ trách, cho nên ta ra lệnh ngươi suy nghĩ tiếp theo nêm làm như thế nào?

Tân Tây nhàn nhạt nói.

- ...

Mễ Á cạn lời, biết vậy nàng đã không nói gì rồi, suy nghĩ một chút, thấp giọng đề nghị:

- Trước tiên chúng ta âm thầm điều tra vị trí của viện nghiên cứu Trường Sinh, nếu như nó nằm ở trong tòa vương thành này, vậy thì chuyện phía sau sẽ dễ giải quyết hơn.

- Rất tốt, vậy ngươi đi điều tra đi.

Tân Tây hài lòng gật đầu.

- ...

Mễ Á hít sâu một hơi, đè xuống xúc động muốn đánh người.

………

Bên trong phủ công tước thành Phỉ Lợi Phổ.

Trong một góc của một toà nhà ba tầng, một bóng đen bước ra từ trong bóng tối.

Dưới mũ giáp màu đen, đôi mắt đỏ của Mễ Á bình tĩnh không gì sánh được, cô tới nơi này là để điều tra về viện nghiên cứu Trường Sinh.

Theo như những gì cô biết, viện nghiên cứu Trường Sinh là dựa vào Bất Hủ Giả cung cấp tài chính để hoàn thành nghiên cứu, mà thân phận của phần lớn Bất Hủ Giả chính là quý tộc của các vương quốc lớn.

Trong thành Phỉ Lợi Phổ, ngoại trừ quốc vương thì tước vị quý tộc tối cao tự nhiên là công tước, hắn ta rất có thể là Bất Hủ Giả, có quan hệ với viện nghiên cứu Trường Sinh.

Mễ Á giấu kín trong bóng đêm, lưu ý hoàn cảnh xung quanh, sau khi xác định không có ai phát hiện cô thì mới nương theo bóng tối đi tới trước.

Cô di chuyển gần như không phát ra tiếng động, cơ thể dung nhập vào trong bóng tối lần nữa, khi xuất hiện lại đã ở tại góc xó xỉnh trong một gian phòng nào đó.

Trong phòng không có ai nhưng cô gái tai mèo vẫn không có buông lỏng cảnh giác, bắt đầu sưu tầm manh mối hữu dụng ở trong phòng.

Đây là một gian phòng không lớn, có tủ quần áo, giường, bàn và vật dùng thường ngày trong nhà, dựa vào bố cục của gian phòng và quần áo, đồ dùng hàng ngày ở đây, có thể thấy được gian phòng này là của một người đàn ông.

- Địa vị không thấp.

Mễ Á nhỏ giọng lẩm bẩm, trong phòng có không ít vật phẩm quý trọng, trong đó tài liệu dùng để may quần áo đều rất mắc tiền, cẩn thận mở ngăn kéo, bên trong có rất nhiều hộp nhỏ, bên trong đều là các loại đá.

- Có sở thích sưu tầm đá?

Mễ Á nói thầm một câu, thả ngăn kéo trở về vị trí cũ, tiếp tục lật xem những nơi khác.

Cô gái tai mèo lục soát toàn bộ gian phòng nhưng không nhìn thấy manh mối liên quan tới Bất Hủ Chúng và viện nghiên cứu Trường Sinh.

Mễ Á thở dài một tiếng, cơ thể dung nhập trong bóng tối rồi biến mất, khi xuất hiện lại thì đã đi tới một gian phòng khác.

Đây là phòng của một nữ nhân, có thể ngửi được mùi nước hoa nồng nặc, chăn gối đều có màu sắc loè loẹt.

Cô gái tai mèo tiếp tục lục lọi trong phòng, lần này mở ngăn kéo thấy được một đống đồ trang sức, cô không có hứng thú, cho đến khi nhìn thấy một xấp giấy thì hai mắt mới sáng lên.

Cô vội vã cầm lên lật xem, có điều càng xem thì sắc mặt càng cổ quái.

- Ai viết thư tình nhiều như vậy, đọc buồn nôn chết ta rồi.

Mễ Á rùng mình, vội vã buông ra xấp thư tình, cảm thấy có chút ê răng.

Cô bĩu môi, trong đầu hiện ra dáng vẻ Mục Lương, hắn sẽ viết thư tình sao?

Mễ Á lắc đầu, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ lung tung, tìm hiểu tin tức quan trọng hơn.

Cơ thể cô biến mất trong bóng đêm, bắt đầu xuất hiện ở từng vị trí khác nhau trong phủ công tước, thậm chí ngay cả tầng hầm ngầm cũng không ngăn nổi bước tiến của cô.

Cô gái tai mèo mất hai giờ để lục soát phần lớn khu vực trong phủ công tước, ngoại trừ những gian phòng và nơi có người.

- Ông ~~~

Không lâu sau đó, Mễ Á rời đi phủ công tước, xuất hiện ở trong một con hẻm bên ngoài phủ bá tước.

- Lục soát hết phủ bá tước thì lại đi phủ hầu tước, nếu như vẫn không có manh mối thì chỉ có thể đi vương cung nhìn xem.

Đôi mắt đỏ của Mễ Á lóe sáng, quay đầu nhìn vương cung ở xa xa.

Nếu như viện nghiên cứu Trường Sinh thật sự có liêm quan tới vương thất, nghiên cứu Hư Quỷ là do vương thất chủ trương, như vậy vương quốc Thái Niết Nhĩ nên thay một vị quốc vương khác có đảm đương hơn.

Trong mắt của Mễ Á hiện lên tia sáng lạnh lẽo, cơ thể dung nhập trong bóng tối, đi về phía phủ bá tước.

Ở một nơi khác, Tân Tây đang ngồi tại một quán ăn ven đường, vừa uống rượu ngon vừa thưởng thức thức ăn trong tiệm.

- Thật khó ăn.

Cô nhai miếng thịt chiên vừa khô vừa không có hương vị giống như đang nhai sáp nến.

Cô muốn phun ra, nhưng nghĩ dù gì cũng đã tốn tiền rồi, cuối cùng vẫn là uống một ngụm rượu nuốt xuống.

Tân Tây liếc nhìn đồng hồ trên tay, cô gái tai mèo đã rời đi hồi lâu, cô cũng ngồi ở đây được một lúc.

Nếu không phải bởi vì trong tiệm không có khách, e rằng cô đã bị chủ tiệm đuổi ra ngoài rồi.

Bình Luận (0)
Comment