Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 428 - Chương 3074 - Đừng Làm Bẩn Mắt Người Khác.

Chương 3074 - Đừng Làm Bẩn Mắt Người Khác.
Chương 3074 - Đừng Làm Bẩn Mắt Người Khác.

- Mục Lương, đến lúc ra cửa rồi.

Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa bước vào thư phòng.

Mục Lương dừng bút trong tay, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái ưu nhã, nói:

- Ta biết rồi.

Hôm nay, hắn sẽ đến Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y, thăm hỏi các binh sĩ bị thương trong chiến tranh.

- Trước khi đi, ngươi nên được đến hậu hoa viên một chuyến.

Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở.

- Hậu hoa viên? Tề Nhĩ Nạp sắp sống lại rồi à?

Mục Lương nhanh chóng phản ứng lại ý trong lời của cô gái ưu nhã.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói:

- Ừm, Nấm Kỳ Huyễn dựng dục Tề Nhĩ Nạp vừa có động tĩnh.

- Vậy thì đi xem một chút đi.

Mục Lương gật đầu, dù sao thì Tề Nhĩ Nạp cũng là hi sinh vì đối kháng Hư Tộc, hiện tại đối phương sống lại thì hắn cũng nên đi xem một chút.

Không riêng Tề Nhĩ Nạp, rất nhiều người ăn bào tử Nấm Kỳ Huyễn cũng tử trận ở trong chiến tranh, nhưng nhờ có Nấm Kỳ Huyễn nên bọn hắn lại có thêm một cái mạng.

Những người này đã phục sinh và rời đi cách đây hai ngày, Tề Nhĩ Nạp là trường hợp đặc biệt, hắn ở trong Nấm Kỳ Huyễn hơn mười ngày mà vẫn chưa sống lại.

Hai người rời khỏi thư phòng đi đến hậu hoa viên, xa xa đã thấy cây Nấm Kỳ Huyễn kia, lúc này thân hình to lớn của nó đang run rẩy không ngừng.

- Bệ hạ, đại nhân Thấm Lan.

Vân Hân canh giữ bên cạnh Nấm Kỳ Huyễn ngoan ngoãn hành lễ.

- Ừm.

Mục Lương nhẹ gật đầu, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Nấm Kỳ Huyễn.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Chắc sắp đến thời gian rồi.

- Ba ~~~

Mấy phút sau, Nấm Kỳ Huyễn ngừng run, tán cái teo lại, bắt đầu nứt ra từ chính giữa.

Dưới ánh mắt chăm chú của ba người, Nấm Kỳ Huyễn bắt đầu tan rã giống như tuyết gặp nắng gắt, lộ ra Tề Nhĩ Nạp trần truồng ở bên trong.

Mục Lương nhanh tay che lại hai mắt của Nguyệt Thấm Lan và Vân Hân, không cho hai người nhìn thấy Tề Nhĩ Nạp vừa mới sinh ra.

Cơ thể của Vân Hân run lên, lông mi nhỏ dài run rẩy, cọ xát lòng bàn tay của Mục Lương.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, tâm trạng có chút vui vẻ.

- Khụ khụ khụ ~~~

Tề Nhĩ Nạp ho khan kịch liệt, cả người không một mảnh vải che thân, mờ mịt nhìn về phía đám người Mục Lương.

Khoé mắt của anh co giật, hơi chuyển động suy nghĩ, lấy ra một bộ quần áo từ bên trong không gian tùy thân rồi đưa đến trước mặt Tề Nhĩ Nạp.

Anh lạnh nhạt nói:

- Mau mặc quần áo vào đi, đừng làm bẩn mắt người khác.

- Ồ ồ, tốt.

Tề Nhĩ Nạp vẫn còn có chút ngây ngốc, nghe vậy mới phản xạ có điều kiện mà vội vàng mặc quần áo tử tế, che khuất một thân thịt luộc của mình.

Mục Lương thấy thế mới thả tay xuống, làm cho hai cô "thấy lại ánh sáng", trầm giọng hỏi:

- Tề Nhĩ Nạp các hạ, ngươi cảm giác thế nào rồi?

- Không phải ta đã chết rồi sao?

Tề Nhĩ Nạp buột miệng hỏi.

Hắn cảm giác có chút không chân thực, lúc tử vong cảm nhận vô cùng rõ ràng, mà bây giờ lại lành lặn đứng ở chỗ này, hắn bắt đầu hoài nghi mình đang nằm mơ.

- Ngươi đã chết một lần, nhưng bây giờ sống lại.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.

- Sống lại?

Yết hầu của Tề Nhĩ Nạp nhấp nhô, chẳng mấy chốc nhớ lại chuyện lúc trước, Mục Lương cho hắn một cụm bào tử, nói là có thể khiến hắn khởi tử hoàn sinh.

Hắn hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Mục Lương, cảm kích từ trong thâm tâm:

- Mục Lương các hạ, cảm ơn.

Mục Lương nói không chút để ý:

- Không có gì, nhưng ngươi chỉ có thể sống lại lần này thôi, sau này vẫn phải chú ý an toàn.

- Ta biết rồi, ta thiếu các hạ một nhân tình.

Tề Nhĩ Nạp nói với giọng điệu nghiêm túc.

Mục Lương hơi nhướng mày, đối phương nguyện ý chủ động thiếu hắn một nhân tình, cớ sao mà không nhận chứ.

Tề Nhĩ Nạp nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi:

- Chiến tranh thế nào rồi?

- Nhân tộc chiến thắng, Hư Quỷ đã bị tiêu diệt.

Mục Lương bình thản nói.

Tề Nhĩ Nạp sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi phục hồi tinh thần lại, lẩm bẩm:

- Thắng là tốt rồi, thắng là tốt rồi.

Mục Lương thấy đối phương như vậy, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:

- Cuộc chiến lần này có rất nhiều người tử thương, tiền trợ cấp thương vong gì đó ngươi nhớ kỹ đi đòi những vương quốc không có tham chiến.

- Cái gì cơ?

Tề Nhĩ Nạp lại sửng sốt một chút, không hiểu ý trong lời nói của Mục Lương.

- Tối nay, ngươi sẽ biết thôi, hiện tại ta không rảnh giải thích với ngươi.

Mục Lương lạnh nhạt mở miệng, nhìn về phía tiểu hầu gái, dặn dò:

- Ngươi dẫn Tề Nhĩ Nạp các hạ đi nghỉ ngơi, nhớ giải thích kỹ càng về chuyện tiền trợ cấp thương vong.

- Vâng ạ.

Vân Hân ngoan ngoãn đáp ứng.

- Vậy được rồi.

Tề Nhĩ Nạp có một bụng nghi vấn, chỉ phải chờ tiểu hầu gái tới giải đáp nghi ngờ.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan rời đi hậu hoa viên, ngồi lên xe hơi đậu trước cửa cung điện rồi rời đi khu vực Trung Ương dưới sự bảo hộ của nhóm hộ vệ, đi đến Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y trong Chủ Thành.

Vương quốc Huyền Vũ có mười ba nhà Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y, trong mười hai toà Vệ Thành và Chủ Thành đều có một nhà, trừ cái đó ra, căn cứ Hải Lục Không tam quân cũng đều có một nhà, cung cấp trị liệu cho binh sĩ bị thương trong lúc huấn luyện.

Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y Chủ Thành được xây ở bên ngoài Khu dân cư, thuận tiện binh sĩ bị thương tĩnh dưỡng, nếu không có tình huống đặc biệt thì Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y sẽ không mở ra cho dân chúng bình thường.

Trên xe, Mục Lương quay đầu hỏi:

- Bên Tân Tây có tiến triển gì không?

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, ưu nhã trả lời:

- Bên kia còn chưa truyền tin tức trở về, chắc là vẫn chưa điều tra ra kết quả.

- Ừm, ngươi lưu ý một chút, tránh việc xảy ra tình huống bất ngờ.

Mục Lương nhắc nhở.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Lan đáp một tiếng.

Ly Nguyệt phụ trách lái xe quay đầu nhìn thoáng qua, nói:

- Lấy năng lực của Mễ Á, ta tin là sẽ không có vấn đề gì.

- Thuyền cẩn thận mới chạy được chục ngàn năm.

Mục Lương bình thản lên tiếng.

Ly Nguyệt gật đầu nhận đồng, thanh thúy nói:

- Chờ xong việc ta sẽ liên lạc với Mễ Á, hỏi xem tình huống bên kia thế nào?!

- Được.

Mục Lương gật đầu.

- Ông ~~~

Xe hơi chạy trên đường chính, đến Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y bên ngoài Khu dân cư.

Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y nằm độc lập cách xa những kiến trúc khác, phạm vi xung quanh được gieo trồng rất nhiều đại thụ, chất lượng không khí rất tốt.

Sau hai mươi phút, đoàn xe dừng lại tại bãi đỗ xe bên ngoài Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y, đám người Mục Lương bước xuống xe, được hộ vệ Trung Ương vây quanh đi về phía bệnh viện.

Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y có binh sĩ canh gác xung quanh, hệ số an toàn rất cao.

- Bệ hạ vạn an!

Nhóm binh lính thấy đám người Mục Lương đi đến, lập tức giơ tay nghiêm chào.

Nhóm binh lính nhìn Mục Lương với ánh mắt cung kính và cuồng nhiệt, đối với bọn hắn thì Mục Lương chính là thần minh.

- Ừm.

Anh gật đầu đáp lại, bước lên cầu thang đi vào bệnh viện.

Bình Luận (0)
Comment