Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y có tổng cộng sáu tòa nhà, mỗi một toà nhà đều có tám tầng, cộng thêm lên hoa viên và các khu vực xanh hoá, bệnh viện chiếm diện tích hơn bốn ngàn mét vuông.
Trong đó có một tòa nhà là ký túc xá, bác sĩ, y tá và binh sĩ canh gác bệnh viện đều ở đây.
Trừ cái đó ra thì bệnh viện còn có một tòa nhà tổng hợp, bên trong gồm nhà ăn, khu làm việc, phòng họp v.v….
……..
- Cộp cộp cộp ~~
Mục Lương và đám người Nguyệt Thấm Lan đi vào tòa nhà nằm viện của Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y, viện trưởng nhận được tin tức đã mang theo các bác sĩ đang nhàn rỗi tới nghênh đón.
- Bệ hạ vạn an.
Viện trưởng và những người khác cung kính hành lễ.
- Ừm.
Mục Lương gật đầu một cái, nhìn về phía hơn mười vị bác sĩ, hỏi:
- Nhiều người qua đây như vậy, hiện tại không quá bận rộn à?
Viện trưởng cung kính trả lời:
- Hồi bệ hạ, hiện tại những người bị thương đều đang trong giai đoạn khôi phục, chỉ cần uống thuốc và thay băng đúng giờ là được, cho nên các bác sĩ không còn bận rộn như mới vừa bắt đầu.
- Ừm, dẫn ta đi nhìn những người bị thương.
Mục Lương bình thản nói.
- Vâng, mời bệ hạ đi theo ta.
Viện trưởng giơ tay ra hiệu rồi đi trước dẫn đường.
Viện trưởng của Bệnh Viện Đa Khoa Quân Y là một vị đại thúc chừng bốn mươi tuổi, bản thân có tìm hiểu, nghiên cứu về bí dược và ma dược, ngày thường còn có thể làm một ít giải phẫu ngoại khoa, hắn đã dựa vào thực lực của chính bản thân để ngồi lên vị trí Viện Trưởng.
Toà nhà nằm viện có sáu tầng, ngoại trừ cầu thang truyền thống thì còn có Thang Vận Chuyển, làm như vậy là để thuận tiện cho việc vận chuyển bệnh nhân, giường bệnh có thể dễ dàng di dời hơn.
- Bệ hạ, binh sĩ bị thương đều được sắp xếp từ lầu hai đến lầu năm.
Viện trưởng vừa nói vừa đi vào bên trong Thang Vận Chuyển.
Tầng cao nhất của toà nhà nằm viện là phòng bệnh riêng, được chuẩn bị cho những người có địa vị cao quý và thân phận đặc biệt.
- Ông ~~~
Thang Vận Chuyển dừng ở lầu hai, có thể rõ ràng ngửi được mùi của nước khử trùng và rượu cồn.
Mục Lương bước ra Thang Vận Chuyển, quét nhìn xung quanh một vòng, mặt đất và mặt tường đều rất sạch sẽ, nhìn ra được nơi đây thường xuyên được quét tước vệ sinh.
Ở trên tường dọc hai bên hành lang còn lắp đặt vài bình nước khử trùng, thuận tiện người đến chơi tiến hành khử trùng tay.
Ly Nguyệt đã gỡ xuống một chai nước khử trùng, đầu tiên là phun cho bản thân vài cái, sau đó xoay miệng vòi phun về phía Mục Lương.
- Phốc phốc ~~~
Mục Lương vươn tay, sau khi khử trùng đơn giản thì tiếp tục đi tới khu phòng bệnh.
Những người khác thấy thế cũng đều thành thật khử trùng tay, sau đó đi theo Mục Lương vào trong phòng bệnh.
Phòng bệnh rất rộng rãi, trong mỗi phòng đều có bốn giường bệnh, lúc này trên giường đều có thương binh đang nằm nghỉ ngơi.
- Cộp cộp cộp ~~~
Đám người Mục Lương đến làm cho những người bị thương tỉnh lại, cho rằng đã đến giờ uống thuốc, ai nấy đều mờ mịt nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Khi bọn hắn thấy rõ người tới là Mục Lương thì sắc mặt nhanh chóng biến thành cung kính, giùng giằng muốn đứng dậy hành lễ.
- Bệ hạ vạn an.
Nhóm binh lính kích động lên tiếng.
- Mọi người cứ nằm đi.
Mục Lương bình thản nói.
- Vâng.
Nhóm binh lính chợt khựng lại, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống.
Đám người Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan bước tới, đi tới trước chiếc giường bệnh gần nhất, binh sĩ bị thương nằm rất thẳng, thần sắc trên mặt đầy trang nghiêm.
Nguyệt Thấm Lan buồn cười nói:
- Thả lỏng đi, cẩn thận vết thương bị rạn nứt.
- Vâng.
Trên mặt của vị binh sĩ kia ửng đỏ, cơ thể vẫn cứng còng như trước.
Mục Lương bình thản hỏi:
- Cơ thể khôi phục thế nào rồi, những nơi bị thương còn khó chịu không?
Binh sĩ trả lời với giọng điệu nghiêm túc:
- Bẩm bệ hạ, ta đã gần như hoàn toàn khôi phục, hai ngày nữa là có thể trở về Quân Doanh tiếp tục huấn luyện.
Mục Lương gật đầu, nói:
- Việc này không vội, trước mắt ngươi nên dưỡng thương thật tốt, ta cho phép ngươi nghỉ ngơi thêm nửa tháng, khi nào khỏe hẳn thì lại về đơn vị.
Trên mặt của binh sĩ lộ ra biểu cảm kích động, lắp bắp hỏi:
- Thật, thật vậy chăng?
- Ừm, ngươi cũng nên trở về đoàn tụ với người nhà một chút.
Mục Lương gật đầu nói.
- Cảm ơn bệ hạ!
Binh sĩ kích động hô to.
- Được rồi, nhớ dưỡng thương cho tốt.
Mục Lương vỗ vỗ bả vai của binh lính rồi lại đi tới một chiếc giường bệnh khác.
Binh sĩ đỏ mắt gật đầu thật mạnh:
- Vâng!
Đám người Mục Lương đi tới giường bệnh thứ hai, binh sĩ nằm trên đó đồng dạng lộ ra dáng vẻ cứng đờ, thấy Mục Lương đi tới, nằm cũng muốn giơ tay nghiêm chào. Hắn nói với giọng điệu cung kính:
- Bệ hạ vạn an.
- Thả lỏng đi.
Mục Lương trấn an một câu.
- Vâng.
Binh sĩ kích động gật đầu, nhìn Mục Lương với ánh mắt mang theo sự cuồng nhiệt và kính ngưỡng.
Mục Lương nhìn tay và chân quấn đầy vải trắng của binh sĩ, có thể nhìn thấy một ít màu đỏ thấm ra, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, hỏi với giọng điệu chăm chú:
- Cảm thấy đau hay là ngứa?
- Bẩm bệ hạ, có hơi ngứa một chút.
Binh sĩ cung kính đáp.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, dặn dò:
- Ngứa là chuyện tốt, chứng minh vết thương đang dần dần khôi phục, nhưng mà ngươi phải chú ý một chút, không thể làm cho vết thương lại nứt ra.
Binh sĩ kích động gật đầu:
- Vâng, cảm ơn bệ hạ quan tâm.
- Ừm, dưỡng thương cho tốt, toàn bộ binh sĩ bị thương đều được nghỉ ngơi nửa tháng.
Mục Lương bình thản nói.
Những binh lính khác nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, nửa tháng đủ để bọn hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Viện trưởng và những người khác đi theo Mục Lương nghe vậy trong lòng cảm thán không thôi, bệ hạ thật sự rất tốt.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mục Lương đi ra phòng bệnh đầu tiên, sau đó lại đi thăm những phòng bệnh còn lại, ngoại trừ những binh sĩ vẫn còn đang hôn mê thì tất cả thương binh còn lại đều được hắn động viên ủi, nhìn về phía Viện Trưởng, hỏi:
- Những binh sĩ bị thương tàn phế nằm ở đâu?
- Bẩm bệ hạ, binh sĩ bị thương tàn phế đều được dàn xếp ở khu nằm viện số hai.
Viện trưởng giải thích.
Nguyệt Thấm Lan lạnh nhạt hỏi:
- Vì sao phải tách ra trị liệu?
Viện trưởng giải thích:
- Hồi thư ký đại nhân, làm vậy là vì dễ dễ quản lý hơn, bệnh nhân bị thương tàn phế cần trị liệu chuyên sâu, mỗi ngày sẽ có bác sĩ và y tá đi dò xét phòng bệnh nhiều lần, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của các thương binh còn lại.
Phó viện trưởng nói bổ sung:
- Trừ cái đó ra thì khu nằm viện số hai có nhiều y tá và bác sĩ hơn, bên kia vốn là khu điều trị những ca bệnh nặng, vì vậy các thương binh sẽ được trị liệu tốt hơn.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, ưu nhã nói:
- Ta hiểu rồi, dẫn đường đi.
- Vâng.
Viện trưởng cung kính đáp ứng, chỉ dẫn đám người Mục Lương đi về phía khu nằm viện số hai.