Khu nằm viện số hai có cấu tạo giống với khu số một, bố cục phòng bệnh và các loại phương diện cũng không quá khác biệt.
Mục Lương và đám người Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng bệnh đầu tiên, thương binh trên giường bệnh đều tỉnh, chỉ là sắc mặt của bọn hắn đều có chút tái nhợt, cơ thể có các loại tàn phế.
- Bệ hạ.
Binh lính thấy Mục Lương tiến đến, vô ý thức muốn đứng dậy hành lễ, mới phát hiện tay trái đã không còn. Anh nhìn tay trái trống rỗng, hai mắt đỏ lên, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không rơi nước mắt.
- Không cần hành lễ, cứ nằm đi.
Mục Lương vội vàng nói.
- Cảm ơn bệ hạ.
Sắc mặt của binh lính vẫn cung kính như trước.
Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Dân chúng biết các ngươi đã phải trả giá những gì, tất cả mọi người rất đều cảm kích.
Trên mặt nhóm binh lính lộ ra biểu cảm cảm động, lắc đầu nói:
- Bệ hạ, đây đều là việc mà chúng ta nên làm, quân nhân phải muốn bảo vệ quốc gia đến hơi thở cuối cùng.
Mục Lương hít sâu một hơi, an ủi:
- Các ngươi yên tâm, các ngươi đổ máu rơi lệ vì vương quốc, vương quốc sẽ không bạc đãi các ngươi, khi nào thương thế khỏi hẳn thì các ngươi sẽ được an bài công việc phù hợp, phí dụng chi giả sẽ do quân đội trả, trợ cấp cũng sẽ đưa mỗi tháng.
Kỹ thuật tay chân giả của vương quốc Huyền Vũ đã có tiến triển, điều này ít nhiều nhờ có hai người Phong Vũ và Chí Hải, làm cho người mất tay mất chân có thể tự lực cánh sinh, không cảm thấy mình là gánh nặng.
Nhóm binh lính nghe vậy đều vui mừng không thôi, kích động hành lễ:
- Cảm ơn bệ hạ.
- Nhớ dưỡng thương cho tốt.
Mục Lương ôn hòa dặn dò.
- Vâng, bệ hạ!
Nhóm binh lính nức nở đáp lại, đôi mắt đỏ hoe.
Mục Lương chậm rãi thở ra một hơi, gật đầu rồi xoay người rời đi, có rất nhiều việc mà anh có thể làm tốt hơn, nhưng phải cần thêm thời gian.
……..
- Ực ực ~
Trong quán ăn ven đường, Tân Tây vẫn là một ngụm rượu một ngụm thịt, nhai kỹ nuốt chậm.
- Rượu này thật sự rất ngon.
Bà đặt bầu rượu xuống bàn rồi cảm thán một tiếng.
Nhân viên quán ăn khách khí tiến đến hỏi:
- Quý khách còn cần gọi thêm món gì không ạ?
- Không cần, cơm nước của quán các ngươi quá khó ăn.
Tân Tây liếc nhân viên phục vụ, câu nói đầu tiên làm cho hắn á khẩu không trả lời được.
Nhân viên phục vụ co giật khóe miệng, hắn cũng hiểu được đồ ăn ở trong tiệm quá khó ăn, nhất là sau khi hắn ăn qua mì ăn liền của vương quốc Huyền Vũ, chỉ cảm thấy đồ ăn trong tiệm thật sự khó nuốt.
Hắn không dám đắc tội Tân Tây, dù sao thì hắn chính mắt nhìn thấy lão bà trước mắt nhẹ nhàng đánh ngã mười mấy tên côn đồ.
Tân Tây lạnh nhạt hỏi:
- Thế nào, các ngươi phải đóng cửa à?
- Sắp rồi ạ.
Nhân viên khàn giọng đáp.
- Lúc này, mới mấy giờ mà các ngươi đã đóng cửa rồi?
Tân Tây cau mày bất mãn.
Nhân viên phục vụ cười khổ nói:
- Đại nhân, tiệm của chúng ta vẫn luôn đóng cửa vào giờ này.
Tân Tây không vui nói:
- Hừ, như vậy làm sao các ngươi kiếm tiền được chứ, nên học hỏi tiệm ăn của vương quốc Huyền Vũ kìa, dù đã khuya thì cũng không đóng cửa.
Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ cười khổ:
- Đại nhân, ngài cũng biết đó là vương quốc Huyền Vũ, chúng ta cũng muốn đóng cửa trễ một chút, đáng tiếc không có khách, mở cửa chỉ biết lãng phí thời gian.
- Đó là bởi vì thức ăn của quán các ngươi quá khó nuốt, rượu cũng khó uống.
Tân Tây nói một câu nhất châm kiến huyết.
Bà cũng mua rượu của quán ăn này, có điều chỉ mới uống một ngụm thì đã vứt bỏ, so với loại rượu bình thường nhất của vương quốc Huyền Vũ thì nó chỉ là một đống cứt chó.
- ...
Nhân viên này cười gượng, vẫn không cách nào phản bác được.
Hắn cũng ngửi được mùi rượu từ Tân Tây, biết rượu trong tiệm nhà mình không cách nào so bì được.
Tân Tây chống ba tong đứng lên, nhàn nhạt nói:
- Được rồi, ngươi đóng cửa đi.
Bà chống gậy ba tong bước ra ngoài, đi về phía vương cung, đã lâu rồi mà Mễ Á còn chưa trở về, bà phải đi nhìn xem mới được.
Lúc này, đường phố thành Phỉ Lợi Phổ đều rơi vào trong bóng tối, chỉ có một ít khu vực là còn tia sáng, đó là khu nhà giàu dùng Đá Phát Sáng để chiếu sáng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Khi Tân Tây đi tới cuối đường, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên ở trước đó:
- Tân Tây nãi nãi, ta ở chỗ này.
Tân Tây dừng bước, ngước mắt nhìn về phía góc tối, cô gái tai mèo dẫn theo Tiểu Hương bước ra từ bóng tối.
- Trễ như thế mới trở về, ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi.
Giọng nói của bà nhàn nhạt.
Mễ Á giải thích:
- Ta gặp một chút việc nên làm lỡ thời gian.
Trên mặt của Tiểu Hương lộ vẻ kích động, cuối cùng thì cũng trốn ra vương cung, lúc này trong lòng chỉ còn lại sự kích động.
- Cô ta là ai?
Tân Tây thuận miệng hỏi.
Mễ Á giải thích:
- Cô ấy đã giúp ta tìm được lối vào viện nghiên cứu Trường Sinh, ta đồng ý đưa cô ta đến vương quốc Huyền Vũ.
- Vậy à, thoạt nhìn giống như một người bình thường.
Tân Tây bình luận.
- ...
Tiểu Hương co giật khóe miệng, hai người nói chuyện thật sự rất đả kích nàng, người thường chẳng lẽ sẽ bị khinh thường sao?
Tân Tây bình tĩnh nhìn về phía thiếu nữ, hỏi:
- Ngươi có ý kiến à?
- Không, không có.
Tiểu Hương vội vàng lắc đầu.
- Vậy trước mắt tìm một nơi ở trọ rồi tính sau.
Mễ Á lạnh nhạt nói.
Tân Tây gật đầu, đề nghị:
- Cũng tốt, trở lại Quán Trọ Hồi Hương đi.
- Có thể.
Mễ Á không có dị nghị, mang theo Tiểu Hương dung nhập trong bóng tối rồi biến mất.
Cô mang theo người trong vương cung, vẫn là ẩn nấp trong bóng đêm sẽ tương đối an toàn hơn.
Tân Tây xoay người đi về phía Quán Trọ Hồi Hương, ở lầu một trả tiền thuê phòng, vẫn chọn gian phòng ở cuối hành lang lầu ba.
- Có chuyện gì thì có thể tới lầu một tìm ta.
Nhân viên phục vụ bỏ lại một câu rồi rời đi.
Tân Tây đẩy cửa bước vào, cửa vừa đóng lại thì Mễ Á mang theo Tiểu Hương xuất hiện từ trong bóng tối.
- Ông ~~~
Cô gái tai mèo lấy ra Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, chẳng mấy chốc thì ánh sáng đã tràn ngập khắp gian phòng.
- Oa ~~~
Hai mắt của Tiểu Hương sáng ngời, tò mò quan sát Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng.