Tân Tây ngồi xuống, nhìn về phía cô gái tai mèo, hỏi:
- Nói đi, tình huống thế nào?
Cô gái tai mèo lấy ra linh khí tiêu âm, làm cho âm thanh trong phòng không cách nào truyền ra bên ngoài, ngăn chặn khả năng có người nghe lén, ngồi xuống, bắt đầu kể lại những gì mình nhìn thấy lúc ban ngày:
- Viện nghiên cứu Trường Sinh nằm ở trong vương cung.
Tân Tây khẽ nhíu mày, tiêu hóa tin tức mà cô gái tai mèo mang tới, bà chậm rãi nói:
- Xem ra viện nghiên cứu Trường Sinh thật sự có quan hệ với vương thất Thái Niết Nhĩ, hơn nữa quốc vương là người duy trì hạng mục nghiên cứu này.
Mễ Á lạnh nhạt nói:
- Ta không biết viện nghiên cứu Trường Sinh khác như thế nào, nhưng viện nghiên cứu Trường Sinh thành Phỉ Lợi Phổ tuyệt đối có liên quan tới quốc vương.
Mảnh đại lục này không chỉ có một viện nghiên cứu Trường Sinh, nhưng phía sau đều có quý tộc và phú thương chống đỡ, nếu không bọn hắn không có tài chính làm nghiên cứu thời gian dài như vậy.
Trong mắt của Tân Tây loé lên tia lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Không biết những viện nghiên cứu Trường Sinh khác có tiến hành thực nghiệm Hư Quỷ hay không đây?
Mễ Á gằn từng chữ:
- Việc này cần phải đi điều tra, biện pháp tốt nhất chính là bắt được nhân viên trung tâm của viện nghiên cứu Trường Sinh này, đến lúc đó tra hỏi sẽ biết thôi.
- Có thể, ngày mai chúng ta đi bắt người đi.
Tân Tây nhàn nhạt nói.
Mễ Á lắc đầu lên tiếng:
- Đừng nóng vội, việc này phải hội báo với bệ hạ trước đã, xem ngài ấy có dự định gì khác hay không.
- Ừm, vậy ngươi đi báo cáo đi.
Tân Tây nói không chút để ý.
- Rột rột~~~
Mễ Á vừa muốn nói gì thì bụng chợt kêu lên.
- Đói bụng à?
Tân Tây hơi nhướng mày.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Á ửng đỏ, gật đầu nói:
- Ngày hôm nay, ta sử dụng năng lực rất nhiều lần, tiêu hao có chút lớn.
Tân Tây bình thản nói:
- Vậy đi kiếm chút gì ăn đi, một phần là đủ rồi, ta không đói bụng.
Mễ Á lộ ra ánh mắt u oán, bà ta ngồi một ngày trong tiệm ăn, đương nhiên là không đói bụng rồi.
- Rột rột~~~
Lúc này, một tiếng bụng kêu khác vang lên, hấp dẫn lực chú ý của hai người.
Mễ Á quay đầu nhìn lại, Tiểu Hương đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng giải thích:
- Cả ngày hôm nay ta còn chưa ăn gì….!
- Ta biết rồi.
Mễ Á thở dài một tiếng, lấy ra nồi lẩu tự sôi từ bên trong ma cụ không gian chứa đựng, chuẩn bị nấu chút đồ ăn lấp đầy bụng.
- Ngươi muốn nấu mì ăn liền à?
Đôi mắt của Tân Tây sáng lên.
- Không phải, ta nấu sủi cảo.
Mễ Á nhàn nhạt nói.
Trong ma cụ không gian của cô có sủi cảo, là Mễ Nặc tự tay làm, đặt vào ma cụ sẽ không bị hư trong khoảng thời gian ngắn.
Tân Tây bình tĩnh nói:
- Ta cũng muốn ăn một chén.
- Không phải ngươi nói là mình không đói sao?
Mễ Á buồn cười hỏi.
- Hiện tại đói bụng rồi.
Tân Tây nhàn nhạt đáp.
- ... Đã biết.
Mễ Á nhận mệnh lấy ra hộp sủi cảo, chờ nước sôi thì thả sủi cảo vào trong nồi nấu chín.
Tiểu Hương đứng một bên nhìn chằm chằm nồi nước, chẳng mấy chốc thì ngửi được hương vị của sủi cảo.
Mười phút sau, mấy đĩa sủi cảo nóng hổi ra nồi, còn có ba chén nước chấm ăn kèm.
- Hu hu, ăn quá ngon, làm sao lại có thể ngon đến thế chứ!?
Hai mắt của Tiểu Hương đỏ lên, lần đầu tiên cô được ăn món ngon như vậy.
Tân Tây gật đầu bình luận:
- Ừm, vẫn là sủi cảo do Mễ Nặc làm ngon nhất.
Ánh mắt của Mễ Á lộ ra vẻ u oán, đây là em gái cố ý chuẩn bị cho cô đấy, hiện tại đã bị ăn sạch sành sanh chỉ trong một lần rồi.
………….
Bên trong thư phòng, cung điện.
Mục Lương đã dùng bữa xong, đang tiếp tục vẽ bản thiết kế thành Tát Luận.
Lần hợp tác này quốc vương Hải Đinh đã cho rất nhiều, cho nên hắn phải đích thân thiết kế thành Tát Luận mới, đây cũng là yêu cầu của đối phương.
- Loạt soạt loạt soạt ~~~
Bút máy trong tay Mục Lương cấp tốc xẹt qua mặt giấy, lưu lại từng đường nét ngắn gọn dứt khoát, từng bước cấu thành hình ảnh một bộ kiến trúc.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa thư phòng bị gõ vang, ở bên trong căn phòng yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Mục Lương ngước mắt liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, bây giờ là mười hai giờ khuya, là ai vẫn còn chưa ngủ?
Anh lên tiếng:
- Vào đi.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Ly Nguyệt đi vào thư phòng, trong tay còn ôm một kiện linh khí phát sóng.
Giọng nói của cô nghiêm túc:
- Mục Lương, bên Tân Tây có tin tức, bọn họ thỉnh cầu phát sóng trò chuyện.
- Được.
Mục Lương buông bút máy trong tay xuống.
Ly Nguyệt đi tới trước TV rồi điều chỉnh một phen, nhanh chóng kết nối linh khí phát sóng và TV, chẳng mấy chốc thì trên tv hiện lên hình ảnh, đó là một gương mặt to.
Cô gái tóc trắng bị dọa hết hồn bởi gương mặt đột nhiên xuất hiện, hít sâu một hơi rồi nói:
- Tân Tây nãi nãi, ngươi lui về phía sau mấy bước đi, đừng đứng quá gần.
- Ồ, kết nối rồi à?
Tân Tây phục hồi tinh thần lại, lùi lại vài bước cách xa linh khí phát sóng, lộ ra Mễ Á và Tiểu Hương đứng ở phía sau.
- Mục Lương, Ly Nguyệt.
Mễ Á đi tới trước.
Mục Lương ôn hòa hỏi:
- Ừm, tình huống như thế nào?
Tiểu Hương khép nép nhìn Mục Lương, trong lòng vô cùng khiếp sợ, không nghĩ tới nam nhân trẻ tuổi này lại là quốc vương vương quốc Huyền Vũ.
Mễ Á phục hồi tinh thần lại mới nhớ có người ngoài ở đây, nghĩ vừa rồi mình không có gọi Mục Lương là bệ hạ, hiện tại sửa miệng cũng vô ích, nói với biểu cảm nghiêm túc:
- Ta đã tìm được viện nghiên cứu Trường Sinh, nó nằm ở bên dưới vương cung, đúng là bọn họ đang dùng Hư Quỷ làm thí nghiệm, việc này hơn chín phần có liên quan tới quốc vương Thái Niết Nhĩ.
- Quả nhiên là có quan hệ với vương thất.
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt lạnh như băng.
- Ta muốn xem một chút.
Mục Lương nói.
- Vâng.
Mễ Á hiểu ý, lấy ra một viên Phú Năng Trân Châu rồi nuốt vào bụng, sau đó nhắm mắt lại nhớ lại quang cảnh lúc ban ngày.
Ở trong ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Hương, cô gái tai mèo thi triển năng lực Ý Thức Cụ Hiện lấy từ Phú Năng Trân Châu, tái hiện hình ảnh sau khi cô tiến vào thư phòng.
Hầu gái lộ ra ánh mắt đầy khiếp sợ, lấy góc độ người đứng xem nhìn thấy những gì cô gái tai mèo đã trải qua sau khi cô rời đi.
Khi mọi người nhìn thấy nam nhân nằm ở trên giường thực