Khi mọi người nhìn thấy nam nhân nằm ở trên giường thực nghiệm, sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi, hoa văn đỏ đen trải rộng khắp người kia khiến người xem sởn tóc gáy.
- Bất Hủ Chúng đáng chết!
Trong mắt của Ly Nguyệt lộ ra biểu cảm tức giận.
Mục Lương cũng dâng lên sát ý, nam nhân trên giường hiển nhiên đã trải qua thống khổ cực lớn, mức độ Cảm Nhiễm Hư Quỷ còn nghiêm trọng hơn so với việc bị cảm nhiễm tự nhiên.
Con ngươi của Tiểu Hương co rút lại, kinh ngạc thốt lên:
- Hắn là Kỵ Sĩ Tượng Mộc Tịch, tại sao lại ở chỗ này chứ?
- Ngươi biết hắn à?
Tân Tây quay đầu hỏi.
Tiểu Hương gật đầu thật mạnh, nói với giọng run rẩy:
- Tượng Mộc Tịch là người của Nhị vương tử, chỉ là đột nhiên mất tích vào nửa tháng trước, lúc đó Nhị vương tử đã rất tức giận.
Tân Tây bĩu môi, nở nụ cười lạnh lùng nói:
- Ngay cả người của mình cũng bắt tới làm thí nghiệm, tên quốc vương Thái Niết Nhĩ này quả thực không phải thứ tốt gì.
Mễ Á vẫn còn tiếp tục nhớ lại, hình ảnh tiếp tục đẩy tới trước, nam nhân trên giường bệnh chật vật nói câu: “Giết ta”.
Đám người trầm mặc, sự sợ hãi và bi ý ở trong mắt của Tiểu Hương càng tăng lên.
Mễ Á đi dạo một vòng trong viện nghiên cứu Trường Sinh, cuối cùng vì tránh đánh rắn động cỏ, lặng yên rút lui không một tiếng động.
- Ông ~~~
Cô gái tai mèo mở mắt, hình ảnh biến mất.
- Mục Lương, tiếp theo nên làm sao bây giờ?
Mễ Á nhìn Mục Lương ở đầu bên kia linh khí phát sóng.
Mục Lương ngước mắt lên, hai mắt anh tràn ngập sự lạnh lẽo, gằn từng chữ từng câu:
- Ngày mai các ngươi đi thu tiền trợ cấp thương vong trước, ta sẽ đến đó sau.
Mễ Á lộ ra biểu cảm nghiêm túc, gật đầu nói:
- Vâng.
Tân Tây chậm rãi nói:
- Bệ hạ, ta có thể giải quyết việc này, không cần ngươi phải đích thân đến một chuyến đâu.
Mục Lương bình thản nói:
- Dựa vào thực lực của ngài thì đúng là giải quyết vương thất Thái Niết Nhĩ không khó, nhưng ngài lại không có cách nào bắt được đám người viện nghiên cứu Trường Sinh ở nơi khác.
Tân Tây nhún vai không nói, đúng là bà có thể hủy diệt vương thất Thái Niết Nhĩ và viện nghiên cứu Trường Sinh ở nơi đây bằng bạo lực, nhưng lại không am hiểu tra khảo, nếu như xử lý không tốt thì manh mối những viện nghiên cứu Trường Sinh còn lại rất có thể sẽ bị cắt đứt.
Mục Lương nhìn chằm chằm vào hai mắt của Tân Tây, đột nhiên hỏi:
- Hôm nay ngài đã uống bao nhiêu rượu?
Tân Tây có chút chột dạ nhìn khắp nơi, khóe miệng giật giật, nói:
- Không uống bao nhiêu, chỉ vài hớp mà thôi.
- Chậc ~~~
Mễ Á bĩu môi, đôi mắt lại không nhìn lão bà.
Giọng nói của Mục Lương trầm xuống:
- Tân Tây, từ giờ trở đi cấm ngài uống rượu, đến khi nào nhiệm vụ kết thúc mới thôi.
- Bệ hạ, ngài làm như vậy thật là quá đáng.
Đôi mắt của Tân Tây trừng lớn.
- Ngài có ý kiến gì à?
Mục Lương nhàn nhạt liếc nhìn lão bà.
- ...Không có.
Tân Tây nhận mệnh thở dài, biết rõ nếu bà nói thêm một câu nữa thì trong vòng hai tháng sẽ không có rượu để uống.
Khóe môi của Mễ Á cong lên, lúc này trong lòng rất vui vẻ.
- Vị bên cạnh là ai thế?
Ly Nguyệt thanh lãnh hỏi.
Mễ Á giải thích:
- Cô ấy tên là Tiểu Hương, là hầu gái trong vương cung Thái Niết Nhĩ, nhờ có cô ấy hỗ trợ chỉ đường mà ta mới có thể thuận lợi tìm được viện nghiên cứu Trường Sinh.
Hầu gái khép nép hành lễ:
- Xin, xin chào, gặp qua Huyền Vũ bệ hạ.
Mục Lương nhàn nhạt gật đầu, ngước mắt hỏi:
- Ngươi muốn tạ lễ như thế nào?
Tay của Tiểu Hương run lên, vội vàng lắc đầu nói:
- Không cần đâu, Mễ Á đại nhân đã đồng ý với ta rồi, ngài ấy nói sẽ mang ta đi vương quốc Huyền Vũ.
Cô lo lắng cô gái tai mèo sẽ không thừa nhận, thừa dịp lúc này ở trước mặt Mục Lương nhắc lại một lần, yêu cầu này coi như là tạ lễ trong miệng người đàn ông này.
- Ta biết rồi.
Mục Lương bình thản gật đầu, nhìn về phía cô gái tai mèo, dò hỏi:
- Còn có chuyện khác sao?
Mễ Á lắc đầu, thanh thúy nói:
- Không có…. Phải rồi, ngày mai ngài có thể mang cho ta chút đồ ăn không?
Đồ ăn ở bên trong ma cụ không gian của ta còn dư lại không nhiều lắm, đặc biệt là túi sủi cảo của em gái đã nấu hết ở bữa cơm vừa rồi.
- Ngươi nghĩ muốn cái gì?
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười.
- Mì ăn liền, sủi cảo, đồ hộp...
Mễ Á lập tức nói ra hơn mười loại mỹ thực như thuộc nằm lòng, còn phải tiếp tục đi theo Tân Tây đến vương quốc khác thu tiền trợ cấp thương vong, vì vậy phải chuẩn bị chút mỹ thực.
- Có thể, ngày mai gặp lại.
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
- Được, ngày mai gặp lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Á hơi ửng hồng.
- Ông ~~~
Mấy giây sau, phát sóng kết thúc, bên trong gian phòng trở nên an tĩnh lại.
Tiểu Hương nhìn cô gái tai mèo với ánh mắt sùng bái, không khỏi hỏi:
- Đại nhân là nữ nhân của Huyền Vũ bệ hạ sao?
- .... Không phải.
Khóe mắt của Mễ Á giật một cái, giơ tay gõ đầu thiếu nữ.
Trong lòng cô thở dài một tiếng, cô rất hy vọng đó là sự thật.
- Ồ….
Tiểu Hương ôm đầu cười xấu hổ vài tiếng.
………..
Quán Trọ Hồi Hương.
Mễ Á tỉnh lại ở trên giường, hơi xoay đầu nhìn về phía cửa sổ, có ánh sáng xuyên qua khe hở chiếu vào trong phòng.
- Trời đã sáng rồi.
Cô ngồi dậy, nhìn về phía hai người Tân Tây và Tiểu Hương còn đang ngủ say.
- Ô ô, đừng mà…!
Cơ thể của Tiểu Hương run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nói mớ gì đó nghe không rõ.
Mễ Á nhìn nàng một cái, tiến lên vươn tay vuốt phẳng lông mày đang nhíu lại của đối phương.
Tiểu Hương mấp máy môi, tiếp tục ngủ say.
- Ngươi thức sớm thế.
Giọng nói nhàn nhạt, Tân Tây đã ngồi dậy, tay cầm bầu rượu, dáng vẻ khổ đại cừu thâm.
Khóe môi của Mễ Á cong lên, biết rõ mà cố hỏi:
- Ngài muốn uống rượu?
- Ta muốn uống, ngươi sẽ nói với Mục Lương sao?
Tân Tây nghiêm túc hỏi.
Mễ Á nhún vai, hỏi ngược lại:
- Ta không nói, ngài cảm thấy Mục Lương sẽ không biết sao?
- ...
Tân Tây cắn răng, thu hồi bầu rượu vào trong ma cụ không gian, chỉ có thể xem như không thấy, hỏi với ánh mắt u oán:
- Bữa sáng ăn gì thế?
- Mì ăn liền.
Mễ Á không để ý ánh mắt u oán của lão bà, lấy ra nồi lẩu tự sôi bắt đầu nấu bữa sáng.
- Ục ục ục ~~~
Nước bắt đầu sôi trào, vắt mì được bỏ vào trong nồi, chẳng mấy chốc hương vị tràn ngập cả gian phòng.
Thiếu nữ đang nằm trên giường bị đánh thức bởi mùi thơm, bụng bắt đầu réo gọi.
- Thơm quá đi.
Hai mắt của Tiểu Hương sáng ngời, vội vàng rời giường đứng lên đi đến bên cạnh bàn.
Mễ Á liếc nhìn thiếu nữ, nhàn nhạt nói:
- Ta có chút hối hận mang ngươi ra khỏi vương cung, còn phải lo liệu một ngày ba bữa cho ngươi.
- ...Ta có thể ăn ít một chút nha.
Tiểu Hương nhỏ giọng nói.
Mễ Á nói với vẻ mặt không thay đổi:
- Không cần, nhưng ăn cơm xong ngươi phải phụ trách rửa chén bát, biết chưa?
- Vâng.
Đôi mắt đẹp của Tiểu Hương lại sáng ngời lần nữa.