Mười phút sau, ba người ngồi xuống quanh bàn gỗ, trước mặt mỗi người là một chén mì lớn nóng hôi hổi.
- Ta không khách sáo.
Tiểu Hương cầm đũa lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tân Tây tò mò hỏi:
- Ẩm thực trong vương cung của các ngươi rất kém cỏi à?
Tiểu Hương nuốt mì xuống bụng, lắc đầu đáp:
- Không biết, ẩm thực trong vương cung khá tốt, nhưng trước đây ta không cảm thấy chúng nó khó ăn, hiện tại chỉ cảm thấy những thứ kia đều là phân.
- ....
Khóe mắt của Mễ Á co giật, giơ tay lên gõ dầu thiếu nữ một cái.
Tiểu Hương rụt cổ lại, sợ hãi nói:
- Xin lỗi, ta nói sai rồi.
- Ta còn đang ăn mì, bớt nói mấy thứ ô ngôn uế ngữ kia.
Mễ Á tức giận nói.
- Vâng.
Tiểu Hương gật đầu thật mạnh, tiếp tục vùi đầu hút mì.
Khi ba người ăn uống no đủ thì đã qua nửa giờ, lúc này là tám giờ sáng.
Tân Tây nhàn nhạt nói:
- Thu dọn một chút rồi đến vương cung thôi.
- A, ta cũng phải đi sao?
Đôi mắt của Tiểu Hương trừng lớn.
Mễ Á bình tĩnh nói:
- Ngươi cũng có thể ở lại chỗ này, nhưng ta sẽ không bảo đảm an toàn cho ngươi được.
- Vậy ta đi theo các ngươi.
Tiểu Hương vội vàng quyết định, lại băn khoăn nói:
- Nhưng nếu ta trở về vương cung thì sẽ bị nhận ra….
- Việc này đơn giản thôi, phủ thêm một kiện áo choàng đen là tốt rồi.
Mễ Á nói xong thì lấy ra một kiện áo choàng đen có mũ từ trong ma cụ không gian, sau đó phủ lên trên người hầu gái.
- Cảm ơn.
Tiểu Hương trầm tĩnh lại, mũ trùm rộng lớn che khuất hơn nửa gương mặt, chỉ cần hơi cúi đầu là người khác sẽ không thể thấy rõ gương mặt của cô.
Ba người thu dọn đơn giản một chút rồi cùng nhau xuống lầu, đi về phía vương cung.
Tân Tây nhàn nhạt nói:
- Vị trí địa lý của thành Phỉ Lợi Phổ này không tệ lắm, không biết Mục Lương có cảm thấy hứng thú xây thành Buôn Bán ở chỗ này hay không?!
- Không biết.
Mễ Á thuận miệng đáp một tiếng.
Muốn xây thành Buôn Bán ở thành Phỉ Lợi Phổ thì phải dọn dẹp sạch sẽ đám người vương thất dám tham dự nghiên cứu Hư Quỷ, nếu không thì đây là chuyện không có khả năng.
Đối với người của đại lục cũ, bọn hắn tuyệt đối không cho phép Hư Quỷ tồn tại, dù bất kỳ lý do gì cũng không được, Hư Quỷ nhất định phải bị diệt sạch.
- Cộp cộp cộp ~~~
Không lâu sau, ba người đã đi tới bên ngoài vương cung, không ngoài dự liệu bị Kỵ Sĩ canh gác vương cung cản lại.
Kỵ Sĩ không khỏi vươn tay xua đuổi:
- Các ngươi là ai, nơi này là vương cung, không có chuyện gì thì mau tránh ra!
Bọn Kỵ Sĩ không có mắt nhìn người, không nhận ra phẩm cấp của khôi giáp Ám Ảnh trên người cô gái tai mèo, vì vậy đã định là phải bị thiệt thòi lớn.
Tân Tây lạnh nhạt nhìn lại, uy áp kinh khủng rơi vào trên người bọn Kỵ Sĩ, lập tức làm cho khôi giáp trên người bọn hắn phát nổ.
- Đi vào trong nói cho bệ hạ của các ngươi, vương quốc Huyền Vũ tới thu tiền trợ cấp thương vong.
Bà lạnh giọng mở miệng.
- Phốc ~~~
Bọn Kỵ Sĩ hộc máu, hai đầu gối khuỵu xuống đất, ai nấy đều khiếp sợ không thôi, ngẩng đầu sợ hãi nhìn chằm chằm ba người trước mắt.
Mễ Á quát lạnh một tiếng:
- Còn không mau cút đi!
Bọn Kỵ Sĩ liếc nhìn nhau, có người đứng dậy lảo đảo chạy vào sâu trong vương cung.
- Ừng ực~~~
Kỵ Sĩ còn lại lo sợ nuốt nước miếng, khiếp đảm nhìn chăm chú vào ba người Mễ Á.
- Đại nhân, tại sao chúng ta không xông thẳng vào bên trong thế?
Tiểu Hương nhỏ giọng hỏi.
Mễ Á bình tĩnh nói:
- Đừng nóng vội, dĩ hòa vi quý.
- Đã như vậy rồi mà còn dĩ hòa vi quý à?
Tiểu Hương chớp mắt khó hiểu.
Mễ Á lạnh nhạt nói:
- Ngươi không hiểu, bệ hạ chúng ta đã nói là xuất binh phải có danh nghĩa mới được, không nên hùng hổ như lũ cường đạo.
- Ừ ừ, lời này rất có lý.
Tiểu Hương gật đầu thật mạnh.
Nữ hầu gái vô điều kiện tin tưởng lời nói của Mục Lương, lúc này người đàn ông kia đã là Thần trong lòng thiếu nữ.
Qua hơn mười phút, trong vương cung mới truyền tới tiếng gầm.
- Lại là vương quốc Huyền Vũ, bọn hắn đến tìm cái chết sao?
Giọng nói tức giận vang vọng khắp vương cung, Kỵ Sĩ Trưởng dẫn theo một đội Kỵ Sĩ lao ra ngoài.
Tân Tây liếc nhìn cô gái tai mèo, nói:
- Xem ra đối phương không muốn dĩ hòa vi quý với ngươi rồi.
- Vậy thì đánh ngã tất cả là được.
Mễ Á khoanh hai tay trước người, không ý định ra tay.
Tân Tây bĩu môi, hơi chuyển động suy nghĩ, thả ra uy áp kinh khủng làm cho bọn Kỵ Sĩ đang lao tới với khí thế hung hăng chợt ngừng lại, cơ thể đồng loạt ngã xuống.
Uy áp kinh khủng bao trùm lên trên người bọn Kỵ Sĩ, lập tức làm cho bọn họ không thể động đậy, giống như trên người có một trăm ngàn cân đá lớn, hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Mễ Á vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, cất bước băng qua đám Kỵ Sĩ nằm rạp trên mặt đất, đi thẳng về phía chủ điện vương cung.
- Đáng chết….
Kỵ Sĩ nằm trên đất khiếp sợ không thôi, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Tân Tây chống ba tong chậm rãi đi theo cô gái tai mèo tới Chủ Điện, thoạt nhìn giống như một bà lão hiền lành không hề có chút lực công kích.
Tiểu Hương cảm thấy loại thể nghiệm này có chút mới mẻ, nhóm Kỵ Sĩ ngày xưa kiêu ngạo, phách lối lúc này đều nằm bò trên đất, còn cô mới là người cao cao tại thượng kia.
Càng đến gần chủ điện vương cung thì trái tim của thiếu nữ càng đập nhanh hơn, nàng vừa cảm thấy khẩn trương lại cảm thấy rất kích thích, không khỏi hỏi:
- Tân Tây đại nhân, ngài thật sự có thể đánh ngã bệ hạ sao?
Tân Tây đạm mạc đáp:
- Nếu bệ hạ mà ngươi nói là quốc vương Thái Niết Nhĩ thì ta đương nhiên là có thể, nhưng nếu là Mục Lương thì ta không được.
- Ta biết đại nhân đánh không thắng Mục Lương bệ hạ mà.
Tiểu Hương nói trắng ra.
- ...Ngươi câm miệng.
Tân Tây lạnh lùng nói.
- Được rồi…!
Tiểu Hương im lặng, kéo mũ trùm trên đầu xuống, tránh việc bị người quen nhận ra.
- Cộp cộp cộp ~~~
Không bao lâu thì ba người đã đi tới bên ngoài chủ điện vương cung, ánh mắt xuyên qua cửa điện rộng mở, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy quốc vương Thái Niết Nhĩ đang ngồi trên chủ vị.
………
Mễ Á nhìn tên quốc vương ngồi trên chủ vị, chợt nhớ lại lời kể của Tiểu Hương về hành vi nghiêm túc ân cần thăm hỏi của Hổ Tây và Lan Đế đối với quốc vương, không nhịn được thốt lên:
- Thật đúng là một lão già hói đầu.
- ....
Khóe miệng của Tân Tây co giật, nào có chuyện vừa mới gặp đã công kích tướng mạo của kẻ địch chứ.
Hai mắt của Thái Niết Nhĩ trợn to, nghe thấy người của vương quốc Huyền Vũ lại đến đây đòi tiền vốn dĩ đã khiến lão ta rất tức giận rồi, hiện tại vừa mới gặp mặt đã bị đối phương công kích bằng ngôn ngữ, lửa giận trong lòng lão ta đã sắp đạt đến đỉnh điểm.
Khóe miệng của Mễ Á giật giật, nghiêm túc giải thích:
- Nếu ta nói vừa rồi chỉ là vô tình thốt lên thì ngươi có tin không?
- Ngươi cảm thấy ta tin sao?
Thái Niết Nhĩ tức giận nói.
- Không tin thì thôi.
Mễ Á bĩu môi, biểu cảm trên mặt không sao cả.
Dưới cái nhìn của cô, lão già trước mắt là kẻ địch, rất có thể lão ta sẽ làm cho Hư Tộc xuất hiện trở lại, không cần thiết phải khách sáo.