Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 434 - Chương 3080 - Các Ngươi Làm Việc Quá Bá Đạo.

Chương 3080 - Các Ngươi Làm Việc Quá Bá Đạo.
Chương 3080 - Các Ngươi Làm Việc Quá Bá Đạo.

Thái Niết Nhĩ đứng lên, phóng ra khí thế áp bách về phía ba người.

- Hừ!

Tân Tây nâng ba tong lên rồi lại nặng nề hạ xuống.

- Đông ~~~

Toàn bộ vương cung chấn động một chút, khí thế mà Thái Niết Nhĩ phát ra nhanh chóng bị đánh tan.

Sắc mặt của Thái Niết Nhĩ lập tức biến đổi, khiếp sợ nhìn về phía lão bà thoạt nhìn bình thường không có gì nổi bật, trong lòng trầm xuống.

Lão ta tựa như một đống lửa trại đang bùng cháy dữ dội, bây giờ bị Tân Tây dùng một chậu nước lạnh tưới tắt.

Thái Niết Nhĩ nhìn chằm chằm lão bà, cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết từ trên người bà, đó là khí tức của cường giả Thánh giai.

- Ừng ực~~~

Lão ta cảm thấy yết hầu khô khốc, nếu Tân Tây muốn giết lão ta thì chỉ cần một tay là có thể dễ dàng bóp chết lão ta.

Mễ Á nói với giọng điệu nhàn nhạt:

- Lần này, chúng ta tới đây là để thay bệ hạ chúng ta thu tiền trợ cấp thương vong và tiền thưởng.

Thái Niết Nhĩ trầm giọng nói:

- Vương quốc Huyền Vũ các ngươi làm việc quá bá đạo.

Lão ta không muốn phải bỏ tiền cho khoản tiền trợ cấp thương vong gì gì đó, lão ta cho rằng thứ này không liên quan tới vương quốc Thái Niết Nhĩ, số tiền này dùng cho viện nghiên cứu Trường Sinh càng thích hợp hơn.

- Bá đạo sao?

Mễ Á hơi nhướng mày, lỗ tai mèo lông nhung đứng thẳng.

Khóe môi của cô cong lên, lạnh nhạt nói:

- Nếu chúng ta bá đạo thì hiện tại đã dọn sạch bảo khố vương cung rồi, mà ngươi cũng không có năng lực ngăn cản.

Thái Niết Nhĩ nghiến răng, lão ta không phải là đối thủ của Tân Tây, nếu đối phương thật sự muốn đoạt bảo khố vương cung thì lão ta đúng là không cách nào ngăn cản được.

- Sự kiên nhẫn của ta có hạn, đừng lãng phí thời gian nữa.

Tân Tây ngước mắt nhìn về phía lão giả.

Hai tay của bà đặt lên trên ba tong, lạnh nhạt hỏi:

- Một câu thôi, ngươi đưa hay không đưa?

Trong mắt của Thái Niết Nhĩ lộ ra lửa giận, trên mặt viết đầy biểu cảm nghẹn uất.

- Đưa

Trong lòng lão ta gầm thét hai chữ không đưa, nhưng ngoài miệng lại đáp ứng.

Mễ Á hài lòng gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Rất tốt, hai tỷ đồng Huyền Vũ, hoặc một ngàn viên tinh thạch ma thú cấp 9.

- Tại sao lại là hai tỷ đồng Huyền Vũ chứ?

Da mặt của Thái Niết Nhĩ co giật, rõ ràng con số này không khớp với cái giá mà bọn họ ra mấy ngày trước.

Mễ Á nhàn nhạt nói:

- Hổ Tây và Lan Đế không nói rõ ràng với các hạ sao, lần đầu tiên không đưa thì lần sau sẽ tăng số tiền trợ cấp thương vong lên gấp bội.

Khóe mắt của Thái Niết Nhĩ nhảy liên tục, lão ta căn bản không cho Hổ Tây và Lan Đế có cơ hội nói chuyện, vừa đọc xong văn kiện thì lập tức muốn hạ sát thủ với bọn họ rồi.

- Không có khả năng, hai tỷ đồng Huyền Vũ quá nhiều.

Lão ta cắn răng nói.

Tân Tây đạm mạc nói:

- Ta cảm thấy không nhiều lắm, đối với các ngươi mà nói thì hoàn toàn có thể lấy ra.

Trong mắt của bà mang theo sát ý, lạnh lùng nhìn chăm chú vào lão giả trên chủ vị, nếu như lão ta còn nói nhảm nữa thì lão ta không ngại phí chút sức lực.

- ....

Thái Niết Nhĩ cảm nhận được sợ hãi, trong lòng điên cuồng giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Xoay tiền cần thời gian.

- Cho ngươi nửa giờ, vậy là đủ rồi.

Mễ Á nói rồi ngồi xuống.

Tân Tây không có nói thêm gì nữa, xoay người ngồi ở bên cạnh cô gái tai mèo, bà vuốt ve bầu rượu trong tay, rượu ngon nơi tay lại không thể uống, loại cảm giác này khiến bà vô cùng khó chịu.

Bà nhìn về phía Thái Niết Nhĩ, nếu như lão giả còn dám nói nhảm, bà không ngại phát tiết phần khó chịu này ở trên người lão ta.

Thái Niết Nhĩ cảm nhận được sát ý như thực chất, không dám lời nói thêm gì nữa, gọi tới Nhị vương tử đã sớm sợ mất mật, cho hắn đi chuẩn bị tinh thạch ma thú.

Mễ Á bình tĩnh nói:

- Nhớ kỹ, nếu như thiếu một viên tinh thạch ma thú, vậy thì lại tăng lên gấp bội.

Nhị vương tử vừa chuẩn bị rời đi nghe vậy cơ thể run lên, chạy như trốn rời đi Chủ Điện.

Thái Niết Nhĩ ngồi ở chủ vị, thoạt nhìn càng thêm già nua, hận ý trong lòng đối với vương quốc Huyền Vũ đã đạt tới đỉnh điểm.

Mễ Á lạnh lùng nhìn lão giả, trong lòng còn băn khoăn chuyện của viện nghiên cứu Trường Sinh, không biết lúc nào Mục Lương sẽ tới.

Tân Tây mở bầu rượu ra rồi hít sâu một hơi, ngửi mùi rượu đỡ thèm, trong lòng cũng đang thầm mắng Mục Lương.

Tiểu Hương đứng sau lưng cô gái tai mèo, cơ thể thỉnh thoảng run rẩy một chút, đây là bởi vì khẩn trương và cảm thấy hả giận.

Cô sống ở vương cung được ba năm, nghe thấy rất nhiều lời đồn đãi về quốc vương, lão ta có tính cách bạo ngược vô thường, thường xuyên xử tử hầu gái chỉ bởi vì một chút chuyện cỏn con, bây giờ thấy lão ta uất khuất giống như tù nhân, trong lòng cô sung sướng vô cùng.

Thái Niết Nhĩ cũng lưu ý đến Tiểu Hương, chỉ là cô mặc áo choàng đen rộng lớn, khuôn mặt cũng bị mũ trùm che khuất cho nên không thể nhận ra cô là ai.

Tiểu Hương cảm nhận được ánh mắt của lão giả, vội vàng cúi đầu thấp hơn nữa, sợ bị nhận ra.

Thái Niết Nhĩ híp mắt lại, lão ta rất tò mò người bên dưới áo choàng đen kia là ai, chỉ là không có can đảm ra tay.

Thời gian trôi qua, cô gái tai mèo nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian nửa giờ sắp đến.

Mễ Á nhìn về phía quốc vương Thái Niết Nhĩ, nhắc nhở:

- Còn năm phút nữa.

- ...

Thái Niết Nhĩ nheo mắt lại, trong lòng thầm mắng hiệu suất làm việc của đứa con trai thứ hai quá kém.

- Ngươi gấp gáp cái gì chứ?

Lão ta khó chịu nói.

Tân Tây đạm mạc nói:

- Ta không vội, chỉ cần nửa giờ vừa qua, đến lúc đó ngươi bị đánh thì cũng đừng nói ta dùng vũ lực.

- ...

Da mặt của Thái Niết Nhĩ co giật, không biết là lão bà đang nói đùa hay nói thật.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vội vã truyền đến.

Nhị vương tử mang theo một đám Kỵ Sĩ đi vào Chủ Điện, trong tay mỗi người đều ôm một chiếc hòm gỗ lớn, nhìn ra được rương gỗ rất nặng.

- Cha, ta đã trở về rồi.

Nhị vương tử nói với sắc mặt trắng bệch.

Thái Niết Nhĩ cắn răng hỏi:

- Có gom đủ tinh thạch ma thú không?

- Đã đủ rồi, ta còn cho thêm một ít, sợ mình tính sai.

Nhị vương tử đáp với giọng điệu nghiêm túc.

Thái Niết Nhĩ trừng con trai, xua tay ý bảo hắn lui xuống, sau đó nhìn về phía Tân Tây, nói:

- Các ngươi cầm tiền trợ cấp thương vong rồi đi đi.

- Không vội, chờ ta kiểm tra số lượng trước đã.

Mễ Á đứng lên, chậm rãi kiểm kê số lượng tinh thạch ma thú.

Thái Niết Nhĩ đè nén sốt ruột trong lòng, nhìn chằm chằm cô gái tai mèo kiểm kê hết toàn bộ tinh thạch ma thú.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô gái tai mèo kiểm kê đến rương tinh thạch ma thú cuối cùng, hài lòng thu hồi tất cả rương vào bên trong ma cụ không gian.

Nhị vương tử không khỏi hỏi:

- Không có vấn đề chứ?

- Không có vấn đề.

Mễ Á thanh lãnh đáp.

- Nếu đã kiểm tra xong, vậy thì mời các ngươi rời đi.

Thái Niết Nhĩ gằn từng chữ.

Mễ Á nhìn về phía lão giả, lạnh lùng nói:

- Đừng nóng vội, lần này chúng ta tới đây là còn có một chuyện khác muốn làm.

- Chuyện gì?

Thái Niết Nhĩ nhìn chằm chằm cô gái tai mèo, đột nhiên có loại dự cảm xấu xông lên đầu.

Bình Luận (0)
Comment