Hàng năm nộp lên ba phần từ thuế thu nhập, như vậy chất lượng sống của vương thất và các đại quý tộc sẽ bị sụt giảm.
Sắc mặt Đại công chúa lộ ra biểu cảm khó coi, cắn răng trầm tư một hồi lâu.
Mục Lương không có thúc giục cô, giúp đỡ một vị nữ vương mới với anh mà nói không khó, ai muốn làm khó dễ đại công chúa, đó chính là làm kẻ địch của vương quốc Huyền Vũ, bất kỳ thế lực nào đều phải cân nhắc một chút.
Có vương quốc Huyền Vũ làm chỗ dựa, Đại công chúa có thể ngồi vững vàng vị trí nữ vương trong ba năm, còn việc cô ta có thể thu nạp lòng người ở trong ba năm này, tiếp tục ngồi vững vị trí Nữ Vương hay không, vậy thì phải nhìn xem năng lực và thủ đoạn của chính bản thân.
Ánh mắt của Đại công chúa lóe lên, nói thật là cô cảm thấy rất hứng thú đối với vị trí Nữ Vương, dựa vào cái gì mà nữ nhân không thể làm vua chứ.
Cô nghĩ tới đây, ngước mắt nhìn về phía Mục Lương ngồi ở chủ vị, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Mục Lương bệ hạ, ta đáp ứng yêu cầu của ngài.
- Rất tốt.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, hơi phất tay tới trước.
- Ông ~~~
Sợi tơ vô hình bay vụt ra ngoài, lặng yên không một tiếng động chui vào trong trán của nhóm vương tử và công chúa, đây là Khế Ước Ong Chúa hàng loạt.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người ở nơi đây đã bị ký kết Khế Ước Ong Chúa với Mục Lương, thuận tiện để anh khống chế vương thất sau này, làm cho Đại công chúa ngồi vững vương vị ba năm.
Nhóm vương tử và công chúa chợt rùng mình một cái, không biết vừa xảy ra chuyện gì, chỉ là trong tiềm thức đều nhắc nhở bản thân không thể ngỗ nghịch ý nguyện của Mục Lương.
Mục Lương quét nhìn một vòng mọi người tại đây, bình tĩnh nói:
- Chuyện xảy ra ngày hôm nay, ta không hy vọng sẽ bị truyền ra ngoài, các ngươi hiểu chưa?
- Vâng.
Đám người đồng thanh đáp lại, mặc kệ có nguyện ý hay không, bí mật này chỉ có thể chôn ở trong lòng.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Dọn dẹp Chủ Điện đi, tuyên bố lão quốc vương qua đời với bên ngoài, các ngươi biết phải làm sao chứ?
- Ta biết, cha là bệnh chết.
Đại công chúa nói với vẻ mặt không thay đổi.
- Vâng, quốc vương là bệnh chết.
Những người khác đồng thanh đáp lại.
- Ừm.
Mục Lương hài lòng gật đầu, nhìn về phía Đại công chúa, bình tĩnh nói:
- Tiến lên đây.
- Cộp cộp cộp ~~~
Đại công chúa không do dự, cất bước đi tới trước mặt Mục Lương, cung kính cúi đầu.
- Cái này cho ngươi.
Mục Lương lấy ra hai quả cầu.
Đại công chúa nghi ngờ tiếp nhận quả cầu, trong mắt lộ nghi ngờ nhìn về phía nam nhân.
Mục Lương giải thích:
- Cho ngươi ma cụ phòng thân, mỗi một quả đều có thể bùng nổ ra công kích tương đương với thực lực Chí Tôn, nhưng một viên chỉ có thể dùng một lần.
- Cảm ơn Huyền Vũ bệ hạ.
Trên mặt của Đại công chúa lộ ra biểu cảm kích động, cứ như vậy thì cô có thể bảo mệnh hai lần.
Mục Lương lại lấy ra một rương lưu ly, nói:
- Bên trong là ba quả Tinh Thần cấp 9, đủ để giúp ngươi thăng cấp đến cấp 7 đỉnh phong, còn nếu muốn đột phá cấp 8, đến lúc đó tới vương quốc Huyền Vũ tìm ta.
- Vâng.
Đại công chúa kích động tiếp nhận rương lưu ly, cẩn thận ôm vào trong lòng như nhặt được chí bảo.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Cục diện rối rắm này, hy vọng ngươi có thể mau chóng dọn dẹp sạch sẽ.
- Ta sẽ cố gắng.
Đại công chúa gật đầu thật mạnh.
Trong mắt của Mục Lương lộ ra sát ý, nhắc nhở:
- Còn có một việc, ta không hy vọng xuất hiện chuyện gia tăng thuế thu nhập, làm khó dễ dân chúng.
Anh muốn ba phần thu nhập từ thuế của vương quốc Thái Niết Nhĩ là vì muốn chèn ép quý tộc nơi đây, mà không phải là làm khó dễ dân chúng bình thường.
Đây đồng thời là lời cảnh cáo của anh đối với nhóm quý tộc cái gì có thể đụng, cái gì không nên đụng tới.
Đại công chúa biến sắc, lập tức biết phải làm sao, vội vàng gật đầu nói:
- Vâng, ta hiểu rõ.
Mục Lương hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía người của viện nghiên cứu Trường Sinh, cất bước đi tới gần.
Đám người trong viện nghiên cứu Trường Sinh run rẩy, sợ hãi nhìn chằm chằm Mục Lương.
Anh hỏi với giọng điệu lạnh như băng:
- Nói cho ta biết, còn có bao nhiêu viện nghiên cứu Trường Sinh đang tiến hành nghiên cứu Hư Quỷ?
- Ta, ta không biết.
Một tên nam nhân trung niên run rẩy đáp.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Nói dối sẽ phải chết, các ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút rồi lại mở miệng.
- Chúng ta thật sự không biết gì cả, đám Hư Quỷ kia là do người của Bất Hủ Chúng đưa tới, chúng ta chỉ phụ trách nghiên cứu mà thôi.
Một lão giả khác nói với giọng khàn khàn.
- Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn ở dưới lòng đất, chưa từng rời đi viện nghiên cứu.
Những người khác lên tiếng phụ họa.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, hỏi:
- Ai là người đưa Hư Quỷ tới đây?
Lão giả nói với giọng khàn khàn:
- Ta chỉ biết hắn tên là Bạc Kỳ, là Phụng Giả mạnh nhất của Bất Hủ Chúng, là cường giả Chí Tôn.
- Biết hắn ở đâu không?
Mục Lương lạnh giọng hỏi.
Mấy người lắc đầu, nói:
- Không biết, hắn đưa Hư Quỷ tới rồi lại rời đi, từ đầu tới cuối không hề nói chuyện với chúng ta.
- Bạc Kỳ ở đâu, hoặc hắn có người nhà gì không?
Mễ Á lạnh lùng hỏi.
Đám người lại lắc đầu lần nữa, dáng vẻ hỏi gì cũng không biết kia khiến Mục Lương càng thêm lạnh lẽo.
Anh quay đầu ra lệnh:
- Vậy trước tiên lấy hình ảnh của Bạc Kỳ đi.
- Vâng.
Mễ Á gật đầu, lấy ra Phú Năng Trân Châu rồi ép thành viên của viện nghiên cứu Trường Sinh nuốt vào.
Lợi dụng năng lực Ý Thức Cụ Hiện làm cho bọn hắn nhớ lại dáng vẻ của Bạc Kỳ, sau đó lại dùng Máy Chụp Ảnh chụp lại.
Mười phút sau, tin tức hữu dụng đều bị ghi chép lại.
- Vậy hiện giờ nên xử lý những người này như thế nào đây?
Mễ Á thấp giọng hỏi.
Mục Lương bình tĩnh liếc nhìn cô gái tai mèo, mỉm cười nói:
- Tiễn bọn hắn đi làm bạn với Thái Niết Nhĩ.
- Vâng.
Mễ Á cung kính lên tiếng, xoay người đi về phía đám người viện nghiên cứu Trường Sinh.
Ở trong từng tiếng cầu xin và mắng chửi, thi thể trên mặt đất ngày càng nhiều.