Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 440 - Chương 3086 - Một Năm Mười Thai, Mười Năm Sinh Trăm Thai.

Chương 3086 - Một Năm Mười Thai, Mười Năm Sinh Trăm Thai.
Chương 3086 - Một Năm Mười Thai, Mười Năm Sinh Trăm Thai.

Trong chính sảnh cung điện.

Vưu Phi Nhi vò tóc đi tới trên ghế sô pha ngồi xuống, trên mặt còn có vết ngủ rõ ràng, là dấu vết lưu lại do đè nặng tóc lúc ngủ.

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi có muốn uống ly sữa thú lót dạ không?

Ba Phù thanh thúy hỏi.

- Được ~~~

Vưu Phi Nhi nhếch miệng ngáp một cái, lầm bầm hỏi:

- Mục Lương trở về chưa?

- Bệ hạ vẫn chưa trở lại ạ.

Ba Phù lên tiếng, xoay người đi tới phòng bếp.

- Hắn đi cả đêm rồi mà còn chưa trở lại nữa….

Vưu Phi Nhi bĩu môi nói thầm một câu.

- Thế nào, hắn mới đi một ngày mà ngươi đã nhớ hắn rồi à?

Giọng nói trêu ghẹo vang lên, Hồ Tiên lắc eo nhỏ đi vào chính sảnh.

- Không có nha.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi ửng đỏ.

Hồ Tiên ngồi xuống, quyến rũ nói:

- Nhớ thì nói nhớ, đây lại không phải là việc mất mặt, bên trong cung điện này không phải chỉ riêng một mình ngươi là nhớ hắn.

- Còn có ai nữa?

Vưu Phi Nhi buột miệng hỏi.

Hồ Tiên không nói chuyện, ngước mắt nhìn về phía Thiên Điện, Tố Cẩm một thân váy dài màu xanh đi tới, tóc buộc hờ ở sau đầu, thoạt nhìn rất có cảm giác khuê tú.

- Ồ, ta biết là ai rồi?!

Vưu Phi Nhi bĩu môi.

Đáy mắt của Hồ Tiên hiện lên ý cười, nữ nhân ở cung điện này có ai là không thích Mục Lương chứ?

Thích được chia rất nhiều loại, mến mộ, có hảo cảm, kính nể, sùng bái, v.v… Những thứ này đều có thể nói là thích.

- Các ngươi đang nói chuyện gì thế?

Tố Cẩm đi tới ngồi xuống bên cạnh hai người.

- Trò chuyện về Mục Lương nha, ngươi nhớ hắn đúng không?

Vưu Phi Nhi hỏi thẳng.

- ....

Khóe miệng của Hồ Tiên giật một cái, không ngờ Vưu Phi Nhi lại hỏi trắng ra như vậy.

Tố Cẩm cũng sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu đáp:

- Nhớ.

Vưu Phi Nhi sầu khổ nói:

- A, nhưng hắn vẫn chưa trở lại, có khi nào đã bị tiểu yêu tinh bên ngoài câu đi rồi không.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lá gan của cô gái cột tóc hai chùm đã lớn hơn rất nhiều.

- Ngươi lại dùng từ lung tung rồi.

Hồ Tiên buồn cười nói.

Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Không có nha, mỗi lần Mục Lương đi ra ngoài thì đều sẽ mang người mới trở về, không biết lần này hắn sẽ lại mang ai về đây?

Tố Cẩm và Hồ Tiên liếc nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười khổ.

- Nói bậy gì đấy, ngươi rảnh rỗi nên lại bắt đầu suy nghĩ miên man rồi phải không?

Một bàn tay rơi lên trên đầu cô gái cột tóc hai chùm, Nguyệt Thấm Lan cúi đầu trừng cô ấy một cái.

Cô vừa mới tới thì đã nghe được một ít lời nói không hay ho.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi ửng hồng, nhỏ giọng nói:

- Ngươi không sợ Mục Lương thật sự bị câu dẫn sao?

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên nâng trán, hỏi:

- Có phải Ngải Lỵ Na lại thảo luận lý niệm ái tình gì đó với ngươi không hả?

- A, làm sao ngươi biết được?

Đôi mắt màu vàng kim của Vưu Phi Nhi hiện lên biểu cảm kinh ngạc.

Đêm qua, cô ngủ trong phòng của Ngải Lỵ Na, đúng lúc cô gái tóc hồng đang viết sách về đề tài tình cảm, vì vậy hai người hàn huyên một hồi lâu.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, nói:

- Ta suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.

- Ồ, nhưng ta cảm thấy cô ấy nói rất có lý, không hổ danh là đại sư tình cảm.

Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc.

Nguyệt Thấm Lan tức giận nói:

- Ngươi đó, phải học được phân biệt và chọn lọc, đừng cái gì cũng học, cũng để tâm nhớ kỹ chứ.

- A, ý của ngươi là ta rất đơn thuần sao?

Đôi mắt đẹp Vưu Phi Nhi sáng ngời.

- ....

Nguyệt Thấm Lan nghẹn lời vài giây.

- Hết cứu rồi.

Hồ Tiên cảm thán.

- Ừm, hết cứu.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng.

Vưu Phi Nhi bĩu môi, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Tố Cẩm, hỏi:

- Thế nào rồi, đã quen với chuyện buôn bán chưa?

- Có Hồ Tiên dẫn dắt, ta bắt tay vào công việc không gặp vấn đề gì quá khó khăn.

Tố Cẩm thanh thúy đáp.

- Yên tâm đi, có ta ở đây rồi.

Hồ Tiên vuốt ve móng tay mới làm tối hôm qua, phía trên có khảm bảo thạch rực rỡ.

Hai mắt của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, hỏi:

- Bộ móng tay của ngươi rất đẹp, ai làm thế?

- Tiểu Tử làm đấy.

Hồ Tiên cười tươi như hoa.

- Ta cũng nên đổi sơn móng tay rồi, nhưng phải chờ qua một đoạn thời gian này đã.

Nguyệt Thấm Lan cảm thán nói.

Mấy ngày nay, cô quá bận rộn, hiện tại đang chuẩn bị đội ngũ đi xây thành Tát Luận, các loại tài liệu cũng vội vàng vận chuyển đi.

Tài liệu xây dựng vương thành có số lượng rất lớn, vì vậy phải vận chuyển tới vương quốc Hải Đinh trước, chờ sau khi công nhân đến đông đủ thì có thể bắt tay vào xây dựng thành Tát Luận mới.

Nguyệt Thấm Lan cũng đã thông báo tới bên vương quốc Hải Đinh bắt đầu chiêu mộ công nhân, chuẩn bị cho việc khởi công xây thành.

Tố Cẩm thanh thúy nói:

- Bộ móng tay này rất được các tiểu thư quý tộc yêu thích, mỗi lần có kiểu mới đều sẽ bị tranh mua hết sạch.

- Nữ nhân đều yêu bằng mắt, đồ vật xinh đẹp tự nhiên sẽ có rất nhiều người mua.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Vậy thì có thể đa dạng chủng loại sơn móng tay một chút, dùng một ít tài liệu hiếm hoi, hẳn là những tiểu thư quý tộc kia sẽ càng thích.

- Ừm, ta đã để người bắt đầu nghiên cứu rồi, chắc mấy ngày nữa sẽ có kiểu mới đưa ra thị trường.

Hồ Tiên thuận miệng lên tiếng.

- Ừm, như vậy mới có thể liên tục kiếm được nhiều tiền hơn.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan sáng ngời.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Chuyện kiếm tiền để ta lo liệu là tốt rồi, chị Thấm Lan chỉ cần quản lý tốt Vệ Thành và Chủ Thành là được.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với cô gái đuôi hồ ly, ưu nhã nói:

- Thế nào, sợ ta đoạt bát cơm của ngươi à?

- Ta không sợ, nếu ngươi có thể cướp được thì ta còn mừng rỡ là đằng khác, như vậy ta có thể đi theo Mục Lương mỗi ngày rồi.

Hồ Tiên hất cằm lên.

Trong mắt cô lộ ra biểu cảm ước mơ, cảm thán nói:

- Đến lúc đó một năm mười thai, mười năm sinh trăm thai, nghĩ tới đã cảm thấy tốt đẹp rồi.

Bình Luận (0)
Comment