Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 441 - Chương 3087 - Nhìn Ta Trông Rất Giống Người Rảnh Rỗi Lắm À?

Chương 3087 - Nhìn Ta Trông Rất Giống Người Rảnh Rỗi Lắm À?
Chương 3087 - Nhìn Ta Trông Rất Giống Người Rảnh Rỗi Lắm À?

Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan giật một cái, cạn lời nói:

- Ngươi là Thỏ Tai Cụp Lông Nhung à, cái gì mà một năm mười thai.

Cô tưởng tượng dáng vẻ cô gái đuôi hồ ly sinh trăm thai, lập tức cảm thấy cả người đều khó chịu.

- Ha ha ha ~~~

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Ngươi coi là thật làm gì, ta nói cho vui miệng thôi mà.

- .... Ngươi thắng.

Nguyệt Thấm Lan cạn lời đỡ trán.

Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu hoảng sợ:

- Trời ạ, một trăm thai! Đến lúc đó một đám nhóc tì vây quanh làm ầm ĩ chết ngươi, cái đuôi cũng bị vặt trụi lông.

Hồ Tiên nghe vậy mấy cái đuôi run lên, không nhịn được vươn tay sờ soạng đuôi của mình, chỉ mới tưởng tượng thôi mà cô đã cảm thấy không thể tiếp thu rồi.

Thử nghĩ mà xem, một trăm đứa bé vây quanh ngươi, còn la hét ầm ĩ kéo đuôi của ngươi, đây là chuyện kinh khủng đến nhường nào.

- Không thể nào, đuôi chính là tính mệnh của ta.

Cô cau mày lên tiếng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ngươi phải biết rằng, trẻ con đều thích chạy loạn làm ầm ĩ, đặc biệt là rất thích những món đồ chơi lông xù, mà cái đuôi của ngươi lại rất mềm mại.

- Thôi thôi, vẫn là sinh ít một chút tốt hơn.

Hồ Tiên nói với vẻ mặt không thay đổi.

- Không phải chỉ một mình ngươi mới biết sinh.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói.

Hồ Tiên liếc Nguyệt Thấm Lan, quyến rũ nói:

- Vậy chị Thấm Lan muốn sinh bao nhiêu?

- Ta à, sinh con sẽ khiến vóc người biến dạng một ít, ta phải suy tính kỹ càng đã.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ.

Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên trừng lớn, kinh ngạc thốt lên:

- Sinh con sẽ khiến vóc dáng thay đổi sao?

- Đương nhiên rồi.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp như thật.

- ....

Hồ Tiên nhìn xuống vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết của mình, không khỏi cau mày lần nữa.

Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, ưu nhã nói:

- Ngươi mau sinh một trăm thai đi.

Hồ Tiên chớp chớp mắt, hất cằm lên đáp:

- Không sao, đến lúc đó lại nói, ta có việc đi trước đây.

Cô đứng lên, uốn éo rời đi.

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng thầm thì:

- Ta cũng có thể sinh sao?

- Ngươi đừng có đoán mò.

Nguyệt Thấm Lan cười xoa đầu của cô gái cột tóc hai chùm đầu thành tổ quạ.

………

Bên trong chủ điện vương cung thành Phỉ Lợi Phổ.

Mục Lương ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị, Mễ Á và Tân Tây đứng sau lưng hắn, phía dưới là những người bị hại ở viện nghiên cứu Trường Sinh.

Đại công chúa đang sắp xếp hầu gái cho bọn hắn uống bí dược, mà bí dược đều là Mục Lương mang tới, có thể chữa trị hoàn toàn Hư Quỷ Cảm Nhiễm.

Tiểu Hương cung kính hỏi:

- Bệ hạ, bọn hắn còn có thể cứu chữa sao?

- Đương nhiên rồi, chỉ cần không chết thì đều có thể cứu chữa.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

Trên thực tế cho dù đối phương đã chết trong khoảng thời gian ngắn thì anh cũng có thể cứu sống lại, chỉ là chuyện đó có đáng giá hay không mà thôi.

- Vậy là tốt rồi.

Tiểu Hương nghe vậy mới chậm rãi thở phào một hơi.

Mục Lương liếc nhìn thiếu nữ, mặc dù cô ấy chỉ là người thường nhưng lại có một trái tim lương thiện.

- Bệ hạ dự định lúc nào trở về thế?

Tân Tây quay đầu cung kính hỏi.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Làm xong chuyện ở đây rồi sẽ trở về.

Tân Tây đảo mắt một vòng, chậm rãi nói:

- Bệ hạ đã cất công đến đây rồi, hay là đi một chuyến đến vương quốc khác, biết đâu có thể tìm ra những viện nghiên cứu Trường Sinh còn lại.

Mục Lương nhìn về phía lão bà, bình thản hỏi:

- Nhìn ta trông rất giống người rảnh rỗi lắm à?

- Khụ khụ, không có.

Tân Tây cười xấu hổ hai tiếng, dù gì thì Mục Lương cũng là chủ của một nước, có rất nhiều công việc phải làm.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Chuyện này giao cho ngài và Mễ Á đi làm, thuận tiện thu tiền trợ cấp thương vong còn lại đi.

- Ta có thể uống rượu không?

Tân Tây nói xong giơ tay đấm lưng mình một cái, biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, nói với giọng điệu không thay đổi:

- Một ngày chỉ có thể uống một ly.

- Một ly thôi sao?

Khóe miệng của lão bà giật giật.

- Nếu không thì đừng uống.

Mục Lương nói với vẻ mặt không thay đổi.

- Một ly thì một ly.

Tân Tây vội vàng nói.

Trong lòng bà không nhịn được chửi thầm, nghi ngờ mình bị Mục Lương lừa tới vương quốc Huyền Vũ, rõ ràng lúc rời đi Thánh Thành, thanh niên này đã nói là bà có thể uống rượu thỏa thích, làm sao hiện tại lại biến thành một ngày chỉ có thể uống một ly.

Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Ngươi có ý kiến à?

- Không có, không dám.

Tân Tây nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Mễ Á nghe vậy, đáy mắt hiện ra ý cười, cũng chỉ có Mục Lương trị được Tân Tây.

Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên, ngước mắt nhìn về phía đại công chúa, vương tử và công chúa còn lại đã rời đi xử lý hậu sự của lão quốc vương, bình tĩnh hỏi:

- Chuyện còn lại, ngươi có thể giải quyết chứ?

- Có thể.

Đại công chúa đáp với giọng điệu nghiêm túc.

Ngày thường, cô không có lục đục với những anh chị em khác, nhưng không có nghĩa là cô không có năng lực, ngược lại, cô có dã tâm rất lớn, nếu không thì cũng sẽ không suy tính chưa tới mười phút mà đã đáp ứng yêu cầu của Mục Lương.

- Rất tốt, vậy chuyện này giao cho ngươi, hãy chăm sóc tốt những người này.

Mục Lương đứng lên, ánh mắt rơi vào trên người những "vật thí nghiệm" kia.

Đại công chúa cung kính gật đầu đáp:

- Ta biết rồi.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu một cái, nhấc chân bước tới trước, cơ thể biến mất ngay tại chỗ.

- Chúng ta cũng nên đi thôi.

Mễ Á nhìn về phía lão bà.

Tân Tây đã lấy ra bầu rượu, gấp không chờ nổi mà đổ ra một ly rượu, chưa thỏa mãn mà uống vài ngụm.

Bà thu hồi bầu rượu, thở dài nói:

- Vậy thì đi thôi.

Trong ánh mắt của Đại công chúa, cô gái tai mèo và Tân Tây rời đi Chủ Điện, không có ai ngăn cản.

Đại công chúa an tĩnh đứng tại chỗ, qua một hồi lâu mới tiếp thu sự thật rằng bản thân đã trở thành Nữ Vương, sau đó bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho lão quốc vương.

Bên kia, Tân Tây, cô gái tai mèo và Tiểu Hương rời đi vương cung, đi trên đường lớn trong thành Phỉ Lợi Phổ.

Bình Luận (0)
Comment