Trong Thành Buôn Bán Sơn Hải, vương quốc Huyền Vũ.
Trên con đường rộng lớn, An Sắt Ni và Lạp Hân đang đi dạo phố, trên tay hai người có rất nhiều túi giấy, bên trong đều đựng đồ đạc mua ngày hôm nay ở Thành Buôn Bán.
Đôi mắt đẹp của An Sắt Ni hơi cong, cắn một ngụm kẹo hồ lô trên tay, cảm thán nói:
- Lạp Hân, kẹo hồ lô này ăn ngon thật ~
- Tiểu thư còn muốn ăn sao?
Lạp Hân cười hỏi.
Đã lâu rồi cô không thấy được công chúa cười vui vẻ như thế, kể từ khi đi tới Thành Buôn Bán Sơn Hải, nụ cười trên mặt thiếu nữ mới xuất hiện nhiều hơn.
- Không cần đâu, hôm nay ta đã ăn ba cây kẹo hồ lô rồi, phải giữ bụng lại để còn món ăn khác nữa.
An Sắt Ni lắc đầu.
Đôi mắt đẹp của cô lộ ra vẻ chờ mong, nói:
- Nghe nói mỹ thực ở vương quốc Huyền Vũ vừa phong phú vừa ngon miệng, ta muốn nếm hết tất cả.
- Vâng.
Lạp Hân nhoẻn miệng cười.
Sau khi các cô đi đến vương quốc Huyền Vũ thì lựa chọn ở trung tâm Huyền Vũ, đây là ngày thứ ba các cô tới đây.
An Sắt Ni cười tươi như hoa nói:
- Ta còn muốn ăn bánh cuốn, Lạp Hân, chúng ta đi ăn đi!
- Vâng, đi đến cửa hàng mà chúng ta đã ăn hôm qua được chứ?
Lạp Hân đề nghị.
- Ừ ừ!
An Sắt Ni gật đầu thật mạnh, tung tăng đi tới con đường có cửa hàng bán bánh cuốn.
Ngày hôm qua, hai người ăn bốn phần bánh cuốn trong một cửa hàng, bánh cuốn trơn mềm và nước chấm đậm đà khiến hai người vô cùng yêu thích.
Hai người băng qua một con đường dài, cách đó không xa chính là cửa hàng bánh cuốn, xa xa có thể nhìn thấy rất nhiều khách đang ngồi trong tiệm.
An Sắt Ni chợt dừng bước, nhìn sang bên phải đầu đường, kinh ngạc hỏi:
- A, hình như bên kia rất náo nhiệt, có hoạt động gì sao?
Lạp Hân quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy đầu đường tụ tập rất nhiều người.
- Ăn bánh cuốn trước đi, ăn no rồi chúng ta lại đi xem.
An Sắt Ni thanh thúy nói.
- Vâng.
Lạp Hân thu hồi tầm mắt, dẫn thiếu nữ đi tới cửa hàng bánh cuốn.
Chờ hai người ăn no đi ra thì đã là một giờ sau.
An Sắt Ni chép môi, thỏa mãn nói:
- Ăn ngon thật đấy, nhưng bữa ăn tiếp theo không thể lại ăn bánh cuốn, ta muốn đổi khẩu vị khác.
- Vậy thì chúng ta đi ăn lẩu, nhân viên ở Trung tâm Huyền Vũ đề cử cho ta, còn đảm bảo ăn một lần còn muốn ăn tiếp.
Lạp Hân đề nghị.
- Nghe cũng rất tốt, vậy tối nay chúng ta sẽ ăn lẩu!
Đôi mắt đẹp của An Sắt Ni hiện lên vẻ mong đợi.
Mỹ thực nơi này tốt gấp mấy lần so với vương cung vương quốc Cảnh Dạ, hình dung bằng một cái trên trời một cái dưới đất cũng không quá đáng.
Lạp Hân nói với giọng điệu ôn hòa:
- Tiểu thư, hiện tại chúng ta đến chỗ náo nhiệt vừa rồi nhìn xem một chút đi.
- Vâng.
An Sắt Ni lên tiếng, đi đến vị trí mà mọi người đang tụ tập.
Khi hai người đến gần mới phát hiện thì ra là có một cửa hàng mới khai trương, nhưng không phải bán thương phẩm, mà là bán nhà ở khu vực Ngoại Thành Chủ Thành.
- A, bán nhà sao?
Đôi mắt đẹp của An Sắt Ni chớp chớp, bị Lạp Hân dẫn theo, chen qua đoàn người đi tới hàng thứ nhất.
Đây là một toà nhà lầu ba tầng, một tấm áp phích khổng lồ được thả xuống từ lầu ba, hình ảnh là khu Ngoại Thành Chủ Thành.
Ở trên áp phích khổng lồ có rất nhiều nhà cao tầng san sát nhau, cây xanh mướt trên mặt đất, nhánh sông Huyền Vũ xuyên qua toàn bộ khu vực Ngoại Thành tạo thành một vòng tròn.
Ở bên cạnh áp-phích còn có văn bản giới thiệu cặn kẽ, nói tới nguyên bộ phương tiện công cộng ở khu đông thành, còn có các cơ sở giải trí, các loại cửa hàng mỹ thực, bất động sản, v.v…
Điều quan trọng nhất chính là ở Khu Thành Đông có thể hưởng thụ chỗ tốt mà Thánh Thụ vương quốc Huyền Vũ mang tới, ở đây lâu dài nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí giảm bớt tỷ lệ bị bệnh tật.
Đôi môi hồng của Sắt Ni khẽ nhếch, tâm có chút động đậy, nói:
- Có vẻ nơi đó rất tốt.
- Nếu như tiểu thư cảm thấy hứng thú thì chúng ta có thể vào xem.
Lạp Hân đề nghị.
An Sắt Ni do dự nói:
- Chúng ta mua nhà ở vương quốc Huyền Vũ sao?
Lạp Hân nhắc nhở:
- Tiểu thư, chúng ta không thiếu tiền.
An Sắt Ni nghe vậy cảm thấy không sai, vì vậy gật đầu nói:
- Cũng đúng, vậy hai ta đi vào tìm hiểu một chút, nếu thích hợp thì mua mấy toà, sau này tới đây có thể tới đó nghỉ ngơi.
Hai người đi về phía chỗ bán cao ốc, lúc này mới phát hiện bên trong đã tụ tập không ít người, xem trang phục trên người bọn hắn thì đều là loại người không phú thì cũng là quý.
- Hai vị tới xem phòng ở khu Thành Đông sao?
Nhân viên tiếp tân vội vã tiến tới nghênh đón.
An Sắt Ni gật đầu, hỏi:
- Ừm, bán như thế nào?
Nhân viên này nhiệt tình nói:
- Mời hai vị ngồi xuống nói chuyện phiếm một chút, để ta giới thiệu phòng ở tại khu Thành Đông gồm có loại hình gì.
- Được.
An Sắt Ni gật đầu một cái, theo nhân viên phục vụ lên lầu hai.
Lầu hai có từng gian phòng nhỏ, An Sắt Ni và Lạp Hân theo nhân viên vào một gian phòng, bên trong bày hai ghế sô pha mềm, còn có bàn trà và kệ nhỏ.
- Hai vị ngồi đi.
Nhân viên bán nhà giơ tay ra hiệu.
An Sắt Ni và Lạp Hân gật đầu, ngồi chung một ghế sô pha.
Đôi mắt của nhân viên bán nhà lộ ra ý cười, cầm bình trà rót đầy hai ly rồi đặt ở trước mặt hai người, dịu dàng nói:
- Trước tiên mời hai vị uống chút nước trà, để ta giới thiệu một chút phòng ở tại khu Thành Đông.
- Ngươi nói đi.
Lạp Hân nâng ly trà lên rồi nhấp một miếng, sau khi xác định không có vấn đề mới đưa ly trà còn lại cho thiếu nữ.
Nhân viên này nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Phòng ở đây đều thuộc về khu Đông Ngoại Thành Chủ Thành, tổng cộng có ba mươi lăm toà nhà, phòng ở to nhỏ gì đều có đủ.
- Chúng ta muốn mua gian nhà lớn nhất, ngươi giới thiệu nó là được.
An Sắt Ni nói một cách dứt khoát.
- ...Vâng.
Nhân viên nghe vậy không khỏi ngừng nói một chút.
- Hiện tại, nhà ở tốt nhất chính là biệt thự, còn có vườn hoa nhỏ, hơn nữa ở gần Nội Thành, khu Thành Đông chỉ có ba ngàn toà mà thôi.
Nhân viên bán nhà kiên trì giới thiệu:
- Ngoại trừ biệt thự thì còn có phòng ở một tầng, độc chiếm không gian cả tầng lầu, hai vị cảm thấy hứng thú chứ?
- Ta muốn mua biệt thự.
An Sắt Ni nói không chút do dự.
- A?
Khoé mắt của nhân viên này nhảy một cái, biệt thự có giá trên trời, nếu như bản thân nói ra giá cả, hai người trước mắt còn có thể dứt khoát như vậy hay không?
- Làm sao, có chuyện gì à?
Lạp Hân liếc nhìn nhân viên bán nhà.