Mục Lương ngước mắt nhìn lại, ôn hòa nói:
- Ly Nguyệt à, mau ngồi đi.
Ly Nguyệt nghe vậy ngồi ở bên cạnh anh, buông văn kiện trong tay xuống, hỏi thăm:
- Chuyện ở khu Thành Đông làm xong rồi sao?
- Tạm thời là kết thúc, hiện giờ chỉ cần chờ bán ra phòng ở.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, nói tiếp:
- Phòng ở tại khu Thành Đông khá nhiều, muốn bán hết trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó, chuyện này sẽ làm cho khu Thành Đông hơi yên tĩnh một thời gian.
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt lóe sáng, đề nghị:
- Mục Lương, thật ra không nhất định phải bán hết phòng ở, ngươi cũng có thể làm khen thưởng cho những người có công.
Trước mắt thưởng một bộ phận phòng ở cho những người có công, vừa vặn làm cho khu Thành Đông náo nhiệt lên, lại có thể thu mua lòng người.
- Đây đúng là một suy nghĩ không tệ.
Đôi mắt của Mục Lương lộ vẻ khen ngợi:
- Ngươi thật là thông minh.
Ly Nguyệt mềm nhẹ lên tiếng:
- Những chuyện này ngươi cũng có thể nghĩ ra được, ta chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.
Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc trắng, ôn hòa nói:
- Vậy ngươi viết một phần danh sách rồi đưa cho ta.
- Vâng.
Ly Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên tên của từng người, trong đó phần lớn đều là đại công thần trong chiến tranh chống Hư Tộc, khen thưởng một căn nhà ở khu Thành Đông hoàn toàn không quá đáng.
Phải biết rằng, bây giờ vương quốc Huyền Vũ đã không còn cung cấp nhà ở miễn phí cho dân chúng bình thường.
- Đây là văn kiện gì thế?
Ánh mắt của Mục Lương rơi vào một chồng văn kiện trên bàn.
Ly Nguyệt nhẹ giọng giải thích:
- Đều là văn kiện về những nơi xây dựng Ngân Hàng mới, ngươi nhìn xem một chút, nếu như không có vấn đề gì thì ta sẽ an bài người đi qua đó.
Vương quốc Huyền Vũ phát triển càng ngày càng tốt, đã buôn bán với gần ba mươi vương quốc tại đại lục mới, vì mở rộng lực ảnh hưởng của đồng Huyền Vũ, bọn họ quyết định xây Ngân Hàng ở một số tòa thành trên đại lục mới.
Sau khi có quyết định này, Ly Nguyệt bắt đầu sắp xếp người đi đến mỗi toà thành khác nhau, tìm kiếm nơi thích hợp để xây dựng Ngân Hàng.
Trong đó phải cân nhắc rất nhiều nhân tố ví dụ như tiền thuê, mức độ an toàn, giao thông có tiện lợi hay không, các phương diện đều phải phù hợp với yêu cầu thì mới có thể xây dựng Ngân Hàng.
Mục Lương cầm lấy văn kiện trên mặt bàn lên rồi lật xem một hồi, chăm chú xem từng tờ một, thỉnh thoảng rút ra mấy tờ để ở một bên.
Ly Nguyệt im lặng nhìn nam nhân, có thể đoán được những văn kiện bị bỏ ra đại khái là có vấn đề gì đó.
Mười phút sau.
Mục Lương đưa văn kiện đã được sàng lọc cho Ly Nguyệt, sau đó chỉ vào những văn kiện đặt ở một bên, nói:
- Mấy nơi nơi này không phù hợp, trước mắt không cần suy xét tới, những nơi còn lại có thể dùng để xây Ngân Hàng.
- Được!
Ly Nguyệt thu hồi văn kiện còn lại, đồng thời ghi chép lại tên những tòa thành bị loại bỏ, dự định phân phó thuộc hạ đi chọn nơi khác.
- Ngươi cũng nên suy tính một chút vấn đề an ninh ở Ngân Hàng mới.
Mục Lương nhắc nhở.
- Ta biết.
Ly Nguyệt nhẹ giọng lên tiếng.
Mục Lương gật đầu hỏi:
- Ừm, phương diện này còn có vấn đề gì không?
- Tạm thời thì không có, nếu gặp thì ta sẽ nói với ngươi.
Ly Nguyệt dịu dàng đáp.
- Được, trong khoảng thời gian này ngươi phải vất vả rồi.
Mục Lương vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô gái tóc trắng.
- Không sao.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, dựa vào trong lòng của Mục Lương, im lặng tận hưởng giờ phút này.
………
- Cộc cộc cộc ~~~
Bên trong trung tâm Huyền Vũ, thành Buôn Bán Sơn Hải.
Cửa phòng của An Sắt Ni bị gõ vang.
- Tiểu thư dọn dẹp xong chưa ạ?
Lạp Hân đứng ở ngoài cửa hỏi.
- Chưa đâu, cửa không có khóa, ngươi vào đi.
Trong phòng truyền ra giọng nói vui sướng của An Sắt Ni.
- Cọt kẹt ~~~
Lạp Hân đẩy cửa bước vào, nhìn thấy thiếu nữ đang thử váy trước gương, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Điện hạ, sao ngài lại không khoá cửa, như vậy quá không an toàn.
- Ai nha, không có chuyện gì đâu, nơi này là vương quốc Huyền Vũ mà.
An Sắt Ni nói không chút để ý.
Lạp Hân kiên trì khuyên nhủ:
- Dù là vậy thì cũng phải chú ý an toàn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?
- Tốt tốt, ta biết rồi.
An Sắt Ni vội vã lên tiếng, xoay người lại khoe chiếc váy màu xanh nhạt trên người, cười tươi như hoa hỏi:
- Lạp Hân, hôm nay ta mặc bộ này nhìn có được không?
- Thật đẹp, điện hạ mặc gì đều dễ nhìn.
Lạp Hân cười gật đầu.
- Như vậy vẫn chưa đủ, ta lại đổi một bộ khác.
Sắc mặt của An Sắt Ni trở nên nghiêm túc, xoay người đi lấy một chiếc váy khác.
- ....
Khóe miệng của Lạp Hân co giật.
An Sắt Ni lấy ra một chiếc váy màu đỏ dài tới mắt cá chân, làn váy được uốn nếp lượn sóng.
Đây là một chiếc váy lộ nửa lưng, hơi bó sát lộ ra đường cong cơ thể gợi cảm.
- Bộ này như thế nào?
An Sắt Ni vô cùng hài lòng nhìn bản thân trong gương, xoay người nhìn về phía nữ nhân đang ngây người.
Lạp Hân không khỏi nghiêm mặt nói:
- Điện hạ, tuy chiếc váy này rất xinh đẹp nhưng nó lại quá lộ liễu, không tốt lắm đâu!
- Đẹp là được rồi, ta quyết định hôm nay sẽ mặc bộ này!
An Sắt Ni theo thói quen chỉ nghe phân nửa câu, sau đó vui vẻ đi vào phòng tắm chỉnh sửa tóc.
- Công chúa càng ngày càng tùy ý.
Lạp Hân giơ tay lên nâng trán, nhưng nghĩ lại sau lưng có tóc dài che, vậy sẽ không làm người khác chú ý nên châm chước cho qua.
Hôm nay, hai người đi đến Xưởng Trang Trí để lắp đặt thiết bị và trang hoàng biệt thự cùng với hai gian nhà ở một tầng khu Thành Đông.
Sau năm phút, An Sắt Ni bước ra phòng tắm, mái tóc dài vốn dĩ rối tung bị cột lên, lộ ra một mảng lưng trắng như tuyết.
Khoé mắt của Lạp Hân co giật, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Điện hạ, làm vậy sẽ lộ rất nhiều, công chúa không thể mặc như thế này.
- Bây giờ, ta không phải là công chúa, ngươi đừng gọi ta là điện hạ.
An Sắt Ni hất cằm lên, xoay hai vòng, nói với giọng điệu thanh thúy:
- Ta cảm thấy mặc như vậy rất xinh đẹp, rất nhiều người trên đường đều mặc như vậy, nơi này là vương quốc Huyền Vũ, rất an toàn.
Thiếu nữ vẫn luôn chán ghét phục sức của quý tộc, mặc vào hay cởi ra đều cực kỳ rườm rà, lại còn nặng nề, đôi khi giơ tay lên cũng không thuận tiện, mặc trang phục quý tộc đi hai giờ khiến cô cảm giác hông của mình sắp gãy lìa.
Lạp Hân tiếp tục khuyên nhủ:
- Nhưng điện… tiểu thư, những tiểu thư quý tộc kia mặc như vậy sẽ không ai thèm lấy.
- Vậy thì tốt chứ sao, như vậy Đại vương tử Thảo Môi không cần cưới ta.
Đôi mắt đẹp của An Sắt Ni lập tức sáng ngời, nàng nhất định phải mặc chiếc váy này ra ngoài.
- Cái này…..
Khóe miệng của Lạp Hân co giật, bây giờ cô rất muốn tát mình một bạt tai, biết thế nàng không nên đề cập chuyện riêng tư của người khác.