Mục Lương, chuyện này càng ít người tham dự thì càng tốt.
Lão xoay người rời khỏi phòng, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi Chủ Thành, đôi mắt biến thành màu máu đỏ sau đó bay lên trời, đi liên lạc nhóm chấp sự gia tộc Dạ Nguyệt.
Bên kia, cô gái tóc trắng đi qua Cửa Truyền Tống đến Quân Doanh.
- Ly Nguyệt đại nhân.
Binh sĩ canh gác Cửa Truyền Tống giơ tay nghiêm chào.
- Ừm.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu, cất bước rời đi căn phòng đặt Cửa Truyền Tống, đi tới nơi nghỉ ngơi của Cầm Vũ.
- Cộp cộp cộp ~~~
Binh sĩ đi ngang qua đều giơ tay nghiêm chào, bọn hắn đều biết cô gái tóc trắng là người bên cạnh bệ hạ, địa vị không thua kém Cầm Vũ.
- Cọt kẹt ~~~
Ly Nguyệt còn chưa kịp giơ tay lên gõ cửa thì Cầm Vũ đã mở cửa ra, trong tay còn bưng một cái chén không.
- A, Ly Nguyệt? Sao ngươi lại tới đây?
Cầm Vũ kinh ngạc hỏi.
- Tìm ngươi có việc.
Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi:
- Ngươi mới ăn cơm à?
- Ừm, hôm nay có huấn luyện buổi tối.
Cầm Vũ gật đầu một cái, nghiêng người để cô gái tóc trắng vào phòng.
- Ngươi vất vả rồi.
Ly Nguyệt vừa nói vừa nhìn quanh gian phòng một vòng, vật phẩm được trưng bày rất chỉnh tề, mặt đất cũng rất sạch sẽ, nhìn cái chén trong tay Cầm Vũ, dịu dàng nói:
- Những việc như rửa chén này cứ để cho thân binh đi làm thì tốt rồi.
Thân binh là binh sĩ thiếp thân của Cầm Vũ, phụ trách ẩm thực, sinh hoạt hàng ngày và các hạng sự vụ của nàng ấy.
- Ngày hôm nay, cô ấy được nghỉ phép.
Cầm Vũ thuận miệng giải thích, đặt chén không lên bàn, rót cho Ly Nguyệt một chén nước ấm, hỏi:
- Tìm ta có chuyện gì thế?
- Ta tới truyền lời thay bệ hạ.
Ly Nguyệt bưng ly nước lên nhấp một ngụm, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Nhiệm vụ lần này cần ngươi tự mình đi một chuyến đến đại lục mới, mục tiêu là phá hủy viện nghiên cứu Trường Sinh.
- Khi nào thì xuất phát?
Cầm Vũ hỏi vắn tắt.
- Ngày mai, ta sẽ bảo Không Quân đưa tới một con thuyền chiến để ngươi dùng.
Ly Nguyệt đáp.
- Ừm.
Cầm Vũ gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Ly Nguyệt ngồi xuống rồi nói tỉ mỉ nhiệm vụ lần này, đồng thời cho biết chuyện ở viện nghiên cứu Trường Sinh và nghiên cứu Hư Quỷ.
- Nghiên cứu Hư Quỷ, viện nghiên cứu Trường Sinh này đáng chết!
Đôi mắt của Cầm Vũ hiện lên tia lạnh lẽo, sự chán ghét đối với Hư Quỷ trong lòng cô chưa bao giờ biến mất.
Ly Nguyệt dặn dò:
- Cần phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ngươi cũng phải chú ý an toàn.
- Nói cho bệ hạ, ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Cầm Vũ giơ tay nghiêm chào.
- Ừm.
Ly Nguyệt mỉm cười gật đầu.
……..
Thành Tư Đồ Nhĩ Đặc ở phía đông bắc vương quốc Ai Nhĩ Văn, đây là một tòa thành lớn với dân số thường trú hơn một trăm hai mươi ngàn người.
Thành chủ là một vị cường giả cấp 8, đồng thời là quý tộc của vương quốc Ai Nhĩ Văn.
Ở một tiểu viện nào đó cách Phủ Thành Chủ một ngàn mét, cửa viện đóng kín, bên trong có cường giả mặc khôi giáp canh gác, hình như đang trông coi bảo vật gì đó.
Đường phố bên ngoài rất ít người qua lại, phạm vi xung quanh cũng không có cửa hàng, dân cư ở khu này đều là người thường.
Bên trong con hẻm nhỏ đối diện cửa viện, hai bóng người đang thần thần bí bí thảo luận việc gì đó.
Đó là một cặp nam nữ khoảng chừng mười tám tuổi, trên người đều khoác áo choàng đen.
- Ca ca, ngươi xác định bên trong có bảo vật sao?
Đôi mắt màu xanh lam của Mã Nhi chớp chớp.
Cô có một mái tóc dài màu xanh lam, dùng sợi dây cột thành đuôi ngựa cao ở sau ót, gương mặt trứng ngỗng kết hợp với chiếc mũi tinh xảo khiến cô có chút tinh nghịch.
Thiếu nữ là Ma Pháp Sư, hơn nữa là Ma Pháp Sư Vong Linh rất hiếm thấy, là một trong nhánh cực kỳ hiếm có của hệ Hắc Ám.
Thụy Tinh nói với giọng điệu chắc chắn:
- Đương nhiên rồi, ta đã quan sát nơi đây mấy ngày, mặc kệ là ban ngày hay ban đêm thì đều có người trú đóng, nhất định là trong đó có bảo vật.
Hắn cũng là một vị Ma Pháp Sư Vong Linh, có gương mặt giống hệt Mã Nhi bởi vì hai người là song sinh, nhưng thiếu niên có mái tóc ngắn, thân hình cường tráng và cao gầy hơn so với em gái.
Hai anh em sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, tình cờ được một vị Ma Pháp Sư Vong Linh chỉ dạy, hơn nữa hai người cũng có Lực lượng Linh Hồn đặc biệt, lúc này mới có cơ hội trở thành Ma Pháp Sư Vong Linh.
Sau khi vị Ma Pháp Sư Vong Linh kia biến mất, anh em hai vì nuôi sống bản thân mà trở thành trộm cướp, dựa vào ăn cắp nuôi sống bản thân cho đến bây giờ.
- Ca ca, hiện tại ta ra tay hay chờ đến buổi tối?
Đôi mắt của Mã Nhi sáng ngời.
- Đương nhiên là đợi buổi tối rồi, hiện tại ra tay quá lộ liễu.
Thụy Tinh nói với giọng điệu nghiêm túc.
Mã Nhi gật đầu ngây thơ lên tiếng:
- Ồ, buổi tối thì Ma Pháp Vong Linh mới có thể phát huy mạnh nhất.
- Ừm, trời cũng sắp tối rồi, chờ một chút đi.
Thụy Tinh dựa vào vách tường ngồi xuống.
Mã Nhi ngồi xuống bên cạnh ca ca, tay vuốt ve một cục đá, lẩm bẩm:
- Ca ca, không biết bây giờ sư phụ đang làm gì nhỉ?
- Không biết, có thể lại đang nhìn lén ai tắm.
Thụy Tinh bĩu môi, đây là thú vui của sư phụ bọn hắn.
Khóe miệng của Mã Nhi co giật, thở dài nói:
- Đã qua hai năm rồi mà chúng ta vẫn chưa nhìn thấy sư phụ.
- Ngươi nhớ sư phụ à?
Thụy Tinh quay đầu nhìn về phía em gái.
- Không đến nỗi nào, sư phụ thần xuất quỷ nhập thần, có nhớ cũng không tác dụng gì.
Mã Nhi nhún vai, tỏ vẻ đã thành quen rồi, cô suy nghĩ một chút, nói thêm một câu:
- Chỉ cần không chết là được.
Hai anh em nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.
Tuy sư phụ của bọn hắn rất mạnh nhưng lại kết thù với nhiều người, trong một năm phần lớn thời gian đều bị người khác đuổi giết.
Thụy Tinh nhịn cười, quay đầu hỏi:
- Em gái, ngươi có đói bụng không?
- Không đói.
Mã Nhi lắc đầu, hiện tại hai người không thiếu ăn, dù sao trộm cướp một lần đủ cho hai người ăn uống một đoạn thời gian rất dài.
Thụy Tinh gật đầu nói:
- Nếu lần này hành động thành công, như vậy đủ để chúng ta ăn uống nhiều năm không cần phải lo nghĩ.
- Vậy thì hy vọng bảo vật bên trong đó đủ quý hiếm.
Đôi mắt màu xanh thẳm của Mã Nhi sáng lên.
- Thật khiến cho người ta chờ mong.
Khoé môi của Thụy Tinh cong lên.
Thời gian trôi qua, sắc trời tối dần, trong tiểu viện đối diện có ánh lửa lộ ra.
- Ca ca, bây giờ hành động chưa?
Mã Nhi sốt ruột hỏi.
Thụy Tinh đè lại bả vai của em gái, thấp giọng nói:
- Không vội, chờ tới nửa đêm rồi lại hành động, khi đó bọn họ mệt rã rời, người còn thức cũng ít hơn.
- Ồ, được rồi, vậy lại chờ thêm một chút.
Mã Nhi bĩu môi ngồi xuống, kiên trì chờ đợi thời gian trôi qua.