Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 475 - Chương 3121 - Căn Hầm Dưới Lòng Đất.

Chương 3121 - Căn Hầm Dưới Lòng Đất.
Chương 3121 - Căn Hầm Dưới Lòng Đất.

Không biết qua bao lâu, phạm vi xung quanh hoàn toàn an tĩnh lại, vươn tay ra không thể nhìn thấy được năm ngón.

- Phù ~~~

Hô hấp của hai anh em rất nhỏ, hai người đứng đối diện nhau trong bóng tối, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng loé lên trong mắt đối phương.

- Hành động nào.

Thụy Tinh thấp giọng lên tiếng.

- Vâng.

Mã Nhi vội vàng đứng lên, điều động ma lực trong cơ thể, bắt đầu thi triển Ma Pháp Vong Linh.

Thụy Tinh cũng đồng thời sử dụng Ma Pháp Vong Linh, quanh thân bị một cỗ năng lượng trong suốt bao phủ, đó là khí tức tử vong, che giấu cơ thể của hai người.

Hai anh em giống như u linh bay về phía tiểu viện, từ từ xuyên qua cửa chính đi vào bên trong môn.

Trong viện, lửa trại đang bùng cháy, bốn tên hộ vệ canh gác ngủ gà ngủ gật, còn có hai người khác trực đêm.

- A cáp ~~!

Một tên trong đó há miệng ngáp một cái, thảy một cây củi vào trong đống lửa, miễn cho ngọn lửa bị dập tắt. Hắn nhếch miệng nói:

- Khi nào mới kết thúc chuỗi ngày nhàm chán như vậy đây.

Tên còn lại quay đầu nói:

- Ngươi nghĩ gì thế, cuộc sống bây giờ còn không tốt à, không cần phải đánh đánh giết giết cả ngày nữa.

Hộ vệ vừa than thở thấp giọng đáp:

- Nói là nói như vậy, nhưng không hiểu sao ta vẫn cảm thấy rất nguy hiểm, lỡ như thứ đồ kia chạy thoát khỏi mật thất thì tất cả chúng ta đều phải chết.

- Ngươi không cần lo lắng, mấy thứ kia đã có các vị đại nhân coi chừng rồi, không chạy ra được đâu.

Tên hộ vệ khác nói không chút để ý.

Hộ vệ ngái ngủ thở dài một tiếng, nói:

- Hy vọng là vậy đi, ta không hy vọng Hư Tộc có cơ hội tái xuất hiện lần nữa.

- Suỵt, ngươi không muốn sống nữa à, lời này mà cũng dám nói thẳng ra sao?

Tên hộ vệ khác nghiêm mặt quở trách.

- Chậc, sợ gì chứ, ở đây làm gì có ai.

Hộ vệ ngái ngủ bĩu môi, vẻ mặt hắn không cho là đúng.

Tên hộ vệ còn lại nghiêm túc nói:

- Đây là việc cơ mật, các đại nhân làm nghiên cứu không thể để cho cho người ngoài biết, tốt nhất là đừng nói gì cả.

- Ta biết rồi.

Hộ vệ ngái ngủ trợn trắng mắt, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Ở sâu bên dưới lòng đất là cứ điểm của viện nghiên cứu Trường Sinh, tiểu viện ở trên mặt đất chỉ là để che giấu tai mắt người khác.

Trong mắt của một tên hộ vệ lộ vẻ mong đợi, nói:

- Nếu các đại nhân thật sự nghiên cứu ra ma dược trường sinh, không biết chúng ta có cơ hội hưởng thụ hay không?

- Ngươi đang nằm mơ đấy à, đến lượt ai thì cũng không có cửa tới phiên chúng ta đâu.

Hộ vệ ngái ngủ bĩu môi lần nữa.

Hắn không phải là người của Bất Hủ Chúng, chỉ là bọn họ cho rất nhiều nên hắn mới nguyện ý vì tiền lương mà làm việc với Bất Hủ Chúng, nhưng nếu như gặp phải thời khắc sinh tử tồn vong thì hắn sẽ rời đi không chút do dự.

- Đúng vậy, đến phiên ai cũng không tới lượt chúng ta.

Tên hộ vệ khác cười khổ nói.

- Suỵt, nhỏ giọng một chút, chớ đánh thức bọn họ.

Hộ vệ ngái ngủ thấp giọng nhắc nhở, nhìn về phía bốn gã Kỵ Sĩ còn đang ngủ.

Tên hộ vệ còn lại thấp giọng đáp:

- Ta biết rồi.

- A cáp ~~~

Hai người ngáp một cái, cảm giác có gió nhẹ thổi tới, cơ thể đồng thời run lên.

- Sao ta cảm giác hôm nay hơi lạnh.

Hộ vệ ngái ngủ cau mày lẩm bẩm.

Tên hộ vệ còn lại quay đầu nhìn về phía sau, không hiểu sao hắn luôn cảm giác có cái gì đó ở đây nhưng lại không nhìn thấy gì cả.

- Kỳ quái, là ta xuất hiện ảo giác sao?

Hắn chau mày, cuối cùng cảm thấy là do mình quá buồn ngủ khiến tinh thần mệt mỏi đưa đến ảo giác.

- Nếu như ngươi buồn ngủ thì chợp mắt nghỉ ngơi một hồi đi.

Hộ vệ ngái ngủ nói với giọng khàn khàn.

Hộ vệ còn lại lắc đầu, đáp:

- Không ngủ, nếu như bị đại nhân phát hiện thì chúng ta sẽ bị phạt.

………

Sâu bên trong gian phòng ở tiểu viện, Mã Nhi và Thụy Tinh xuyên tường vào trong, mặt ngoài cơ thể cả hai đều bị Ma Pháp Vong Linh bao phủ.

- Ca ca, mới vừa rồi bọn hắn nói gì thế?

Mã Nhi quay đầu nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.

Thụy Tinh nhíu mày, thấp giọng nói:

- Không biết, chúng ta đi xem sẽ biết thôi.

- Đi thôi, nhớ chú ý an toàn.

Mã Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Ngươi cũng vậy.

Thụy Tinh gật đầu, không hiểu sao trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an.

Hai anh em bắt đầu tìm tòi ở trong nhà, không bỏ qua bất cứ gian phòng nào.

Hai người thi triển ma pháp Vong Linh có thể khiến cho tự thân biến thành hồn thể, người bình thường không thể phát hiện được, trừ khi là Ma Pháp Sư có Lực lượng Linh Hồn cực kỳ mạnh mẽ mới có thể phát hiện.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc nửa giờ đi qua, hai anh em lại đoàn tụ lần nữa.

- Kỳ quái, không có bảo vật gì cả, ngay cả đồ dùng trong nhà cũng không có.

Mã Nhi chau mày nói.

Thụy Tinh thấp giọng mở miệng, nói với giọng điệu khó chịu:

- Bên ta cũng giống vậy, thậm chí một viên tinh thạch ma thú cũng không tìm được, có gì đó bất thường ở đây.

Mã Nhi nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt sáng lên.

- Ca ca, có khi nào ở dưới lòng đất không?

Thụy Tinh cau mày suy tư chậm rãi gật đầu nói:

- Có lẽ là vậy, chúng ta đi xuống tìm xem.

- Vâng.

Mã Nhi lên tiếng.

Hai người liếc nhìn nhau, cơ thể chìm xuống đất, lúc này mới phát hiện dưới sàn gỗ là nham thạch cứng rắn, trình độ cứng cáp có thể sánh ngang với tường thành.

Đôi mắt của Thụy Tinh sáng lên:

- Quả nhiên là ở dưới lòng đất.

- Đúng vậy, phòng ngự dưới lòng đất cao như vậy, nhất định bảo vật nằm ở phía dưới rồi.

Mã Nhi vui vẻ nói.

Hai người kích động không thôi, bắt đầu đi sâu vào trong lòng đất.

Không biết qua bao lâu, hai anh em cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, rời đi tầng nham thạch cứng rắn tiến vào một không gian rộng lớn.

Hai người lập tức cảnh giác ngắm nhìn hoàn cảnh bốn phía, mới phát hiện ở giữa gian phòng bày đầy xương cốt của ma thú.

- Thật nhiều xương cốt của ma thú.

Đôi mắt của Mã Nhi lập tức sáng ngời.

Thụy Tinh cảnh giác quan sát bốn phía, sau khi thấy không có những người khác thì mới hơi thả lỏng.

Hai người đi tới gần đống xương cốt ma thú, nhận ra không ít tài liệu cao cấp, tùy tiện lấy ra một khối đi giao dịch cũng có thể làm cho bọn hắn trao đổi được không ít tài nguyên tu luyện.

- Những thứ này đều quá lớn, không cầm được.

Thụy Tinh tiếc nuối lắc đầu.

- Đúng vậy, quá lớn.

Mã Nhi lộ vẻ mặt luyến tiếc, Thụy Tinh suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:

- Bây giờ, chúng ta tìm cửa ra, nếu như không ai canh gác thì có thể len lén chở ra ngoài.

- Vâng.

Mã Nhi gật đầu thật mạnh, xoay người "bay" theo ca ca ra khỏi phòng, đi ra lối đi vừa dài vừa sâu.

Bình Luận (0)
Comment