Hai người đi tới một căn phòng khác, nhận thấy ở trên tường có thật nhiều đồ văn ma pháp trận.
- Ca ca, những ma pháp trận này là làm gì thế?
Mã Nhi có chút sợ hãi hỏi.
Thụy Tinh quan sát một hồi, lắc đầu nói:
- Không biết, hơi chút giống ma pháp trận loại hình giam giữ...
- Đây thật sự là một nơi kỳ quái.
Giọng nói của Mã Nhi khẽ run lên.
- Đừng sợ, có ca ca ở đây rồi.
Thụy Tinh vươn tay xoa đầu em gái để trấn an.
Mã Nhi gật đầu thật mạnh, nói với giọng điệu kiên định:
- Ừ đúng rồi, ta đã có ca ca bảo hộ.
Thụy Tinh cười một tiếng, nắm tay em gái đi xuống căn phòng tiếp theo.
Cửa của căn phòng này làm bằng thép vừa dày vừa nặng, bên trên cũng có đồ văn ma pháp trận huyền ảo, lúc này đang phát ra ánh sáng chập chờn.
Thụy Tinh quay đầu dặn dò:
- Ngươi chờ ta ở bên ngoài, ta vào xem trước.
- Vâng, ca ca nhớ chú ý an toàn.
Mã Nhi lộ vẻ lo lắng.
- Ta biết rồi.
Thụy Tinh cúi đầu lên tiếng, cơ thể xuyên qua cửa thép dày nặng.
Ngay sau đó, khí tức làm người ta chán ghét lập tức đập vào mặt, đó là khí tức khiến linh hồn run rẩy.
Hồn thể của Thụy Tinh run rẩy kịch liệt, hắn nhìn chăm chú vào từng cái lồng sắt khổng lồ trong phòng, bên trong nhốt từng con Hư Quỷ cấp cao.
- Đây là cái gì?
Âm thanh của hắn run rẩy, sâu trong linh hồn dâng lên sự sợ hãi.
- Ca ca, có chuyện gì vậy?
Giọng nói lo lắng vang lên, Mã Nhi xuyên qua cửa thép tiến vào phòng.
Ngay sau đó, thiếu nữ cũng khiếp sợ không thôi, cổ họng như nghẹn lại không cách nào phát ra âm thanh.
Mã Nhi sợ hãi nói:
- Ca ca... Những thứ này là Hư Quỷ phải không?
Hai anh em đều biết về Hư Quỷ, bây giờ có thể nói là hơn sáu mươi phần trăm người ở đại lục mới, biết đến sự tồn tại của Hư Quỷ.
Bốn phần còn lại là những thôn trấn và thành nhỏ ở nơi hẻo lánh, lưu thông tin tức tương đối bế tắc, không biết đến đại sự phát sinh ở bên ngoài.
- Đúng rồi.
Sắc mặt của Thụy Tinh lộ vẻ khiếp sợ.
- Không phải Hư Quỷ đã bị vương quốc Huyền Vũ giết chết sao, vì sao nơi đây còn có chúng nó?
Giọng nói của Mã Nhi trở nên run rẩy.
Thụy Tinh ép buộc bản thân bình tĩnh lại, lắc đầu nói:
- Không biết, nhưng chúng nó đều bị nhốt lại, chắc là có ích lợi gì.
- Ca ca, chúng ta làm sao bây giờ?
Mã Nhi lấy lại bình tĩnh, nôn nóng dò hỏi bước tiếp theo.
Thụy Tinh suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:
- Đi phòng khác nhìn xem, tìm được bảo vật trước rồi nói sau.
- Đúng vậy, chúng ta còn chưa tìm được bảo vật đâu.
Mã Nhi phục hồi tinh thần lại, vội vã lôi kéo ca ca rời phòng.
Hai người đi tới căn phòng tiếp theo, nhưng phát hiện lại là một phòng nhốt đầy Hư Quỷ, hai người sợ đến nỗi lập tức rời đi mà không quay đầu lại.
- Cộp cộp cộp ~~~
Khi hai người đang suy nghĩ có nên đi xem căn phòng khác hay không thì cuối lối đi truyền đến tiếng bước chân, nghe âm thanh còn không phải là một người.
Thụy Tinh vội vã lôi kéo em gái bay lên trên cao, dán chặt trần nhà không nói lời nào.
Cuối lối đi xuất hiện ba lão đầu để râu màu hoa râm, lúc này đang thảo luận kịch liệt về thứ gì đó.
Lão đầu râu cá trê nghiêm túc nói:
- Nhất định thực nghiệm lần này phải thành công, đã chết trên một trăm vật thí nghiệm rồi, nếu còn thất bại thì phải đi lên trên mặt đất bắt người.
- Xác thực là đã thất bại rất nhiều lần.
Lão đầu để râu dài trầm giọng mở miệng.
Lão giả để tóc dài đen mặt nói:
- Ai lại không muốn thành công chứ, vấn đề là máu của Hư Quỷ quá bá đạo, căn bản là rót vào trong cơ thể vật thí nghiệm không có bị hấp thu.
- Vậy thì phải nghĩ biện pháp ưu hoá máu của Hư Quỷ thôi.
Lão giả râu cá trê hừ lạnh một tiếng.
Lão giả râu dài cười lạnh lùng nói:
- Ngươi lợi hại như vậy thì giao cho ngươi đi làm nhé?
- Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa, đi rút máu trước đi.
Lão giả tóc dài ngăn cản hai người kia tiếp tục cãi vã.
- Hừ!
Hai người đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Lão giả tóc dài tức giận nói:
- Các ngươi yên tĩnh một chút, tất cả đều là vì trường sinh, mọi người phải chung sức hợp tác mới được.
- Vậy thì bắt nhiều vật thí nghiệm trở về đi, người sống quá ít.
Lão giả râu cá trê bĩu môi nói.
- Đã để người đi bắt rồi, ngày mai sẽ đưa một nhóm tới đây.
Lão giả tóc dài trầm giọng mở miệng.
- Vậy được rồi.
Lão giả râu cá trê hài lòng gật đầu.
Ba người đi về phía căn phòng giam giữ Hư Quỷ, sau khi bọn hắn rời đi, hai anh em mới rời khỏi trần nhà đáp xuống mặt đất.
- Vật thí nghiệm là gì?
Mã Nhi chớp chớp mắt.
- Đi xem sẽ biết thôi.
Đôi mắt của Thụy Tinh hiện lên tia sáng lạnh lẽo, lôi kéo em gái đi về phía mà ba lão giả đã rời đi.
Chẳng mấy chốc hai người đến căn phòng cuối lối đi, nhìn thấy từng cỗ thi thể nằm trên bàn thí nghiệm, bởi vì bị rót máu Hư Quỷ, lúc này bọn hắn đã biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, cảnh tượng này đánh vào thị giác rất mãnh liệt.
- Oẹ ~~~
Mã Nhi không nhịn được nôn khan, sắc mặt trắng bệch che miệng nôn khan một trận.
- Đi thôi.
Thụy Tinh không có do dự, lập tức kéo tay em gái rời đi.
Bây giờ, hắn đã rõ ràng, nơi này là sở nghiên cứu của thế lực nào đó, căn bản không có bảo vật gì cả.
……..
- Vù vù vù ~~~
Trên bầu trời đại lục mới.
Chiến thuyền hình giọt nước đang đón gió đi tới trước, khí lưu bị đầu thuyền sắc bén rạch ra, dán bức tường lưu ly lưu động về phía sau.
Bên trong khoang thuyền, Cầm Vũ đang lau chùi Khôi Giáp Lôi Đình bằng một tấm da thú mềm mại, cẩn thận chà lau bụi bặm trên khôi giáp.
Ai Lạc Lâm ngồi xếp bằng ở một bên, thanh thúy hỏi:
- Cầm Vũ đại nhân, cần ta giúp một tay sao?
Cô là thân binh của Cầm Vũ, phụ trách ẩm thực, sinh hoạt hàng ngày và các hạng sự vụ khác của cô ấy.
Lần này ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Cầm Vũ chỉ dẫn theo hai ngàn binh sĩ Lục Quân, còn có ba trăm binh sĩ Không Quân.
- Không cần đâu.
Cầm Vũ lắc đầu, động tác trong tay cẩn thận và tỉ mỉ.
Sau khi cô lấy ra Khôi Giáp Lôi Đình, mỗi ngày đều phải chà lau một lần, mức độ bảo vệ có thể so sánh với người mẹ chăm sóc đứa con của mình.
Ai Lạc Lâm thanh thúy nói:
- Cầm Vũ đại nhân, khôi giáp Lôi Đình thoạt nhìn vẫn còn rất sạch sẽ nha.
- Có rất nhiều bụi mà ngươi không nhìn thấy.
Cầm Vũ nghiêm túc đáp.
- ...
Khóe miệng của Ai Lạc Lâm co giật, không khuyên nữa, cử động bả vai, thanh thúy nói:
- Cầm Vũ đại nhân, ngày mai chúng ta sẽ đến thành Tư Đồ Nhĩ Đặc rồi.
- Ừm, đã biết.
Đôi mắt màu xanh của Cầm Vũ hơi lóe sáng.
Cô thả tấm da thú trên tay xuống, đặt khôi giáp Lôi Đình lên giá đỡ, nhìn nó được lau chùi sáng bóng, nữ nhân hài lòng gật đầu một cái.