Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 478 - Chương 3124 - Có Muốn Lên Trên Giường Ngủ Không?

Chương 3124 - Có Muốn Lên Trên Giường Ngủ Không?
Chương 3124 - Có Muốn Lên Trên Giường Ngủ Không?

Ly Nguyệt thanh thúy nói:

- Mục Lương, ta đã liên lạc với Ôn Sa rồi, cô ấy đã đồng ý giúp đỡ giải quyết hai viện nghiên cứu Trường Sinh gần đó.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Lương nghe vậy buông văn kiện trong tay xuống.

Ly Nguyệt tiếp tục nói:

- Hi Đức Vưu Kỳ và Cầm Vũ đã xuất phát, dự tính thời gian thì hôm nay bọn hắn sẽ đến nơi.

Mục Lương chậm rãi gật gù, nói:

- Ừm, thực lực của hai người bọn hắn đều rất mạnh mẽ, nếu không có xảy ra bất ngờ gì thì tám viện nghiên cứu Trường Sinh này đều sẽ bị phá hủy.

- Đúng vậy, chúng ta chỉ cần chờ tin tức tốt truyền về là được rồi.

Ly Nguyệt trả lời một câu.

Mục Lương vỗ vỗ chiếc ghế dựa mềm bên cạnh, ôn hòa nói:

- Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, ngươi đã vì chuyện này mà bận trước bận sau nhiều ngày rồi.

- Vâng.

Ly Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.

Mục Lương tiếp tục cầm lấy văn kiện lật xem, những văn kiện này phải được xử lý hết trong ngày hôm nay, sau đó đưa trở về mỗi toà Vệ Thành, làm cho bọn hắn tiếp tục khởi công xây dựng khu ngắm cảnh bên trong khu vực quản hạt.

Ly Nguyệt ngồi được một hồi thì đứng dậy hỗ trợ châm trà rót nước.

- Ngươi nghỉ ngơi đi, việc này cứ để cho nhóm Tiểu Tử đi làm là được.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Không sao, dù gì ta cũng đang nhàn rỗi.

Ly Nguyệt thuận miệng trả lời, tiếp tục hỗ trợ chỉnh sửa văn kiện trên mặt bàn.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng, tiếp tục lật xem văn kiện, thỉnh thoảng cầm bút ghi chú giải, sau một tiếng thì mới phê duyệt hết toàn bộ.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua, cô gái tóc trắng đã dựa vào ghế dựa mềm ngủ rồi, vài lọn tóc dài màu trắng bạc rũ xuống gò má.

Mục Lương an tĩnh ngắm nhìn cô, bất tri bất giác đã nửa giờ trôi qua.

Lông mi dài của Ly Nguyệt khẽ run lên, xốc lên mí mắt còn buồn ngủ, sau khi hoàn hồn thì vội vã ngồi dậy, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.

- Ngủ đủ chưa?

Mục Lương dịu dàng hỏi.

Ly Nguyệt hơi đỏ mặt gật đầu, dịu dàng trả lời:

- Ừm, ngủ một hồi cảm giác tinh thần rất tốt.

Anh quan tâm hỏi:

- Có muốn đi lên giường ngủ tiếp hay không?

Khuôn mặt của Ly Nguyệt càng đỏ hơn, không biết nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lắc đầu nói:

- Không được, một hồi còn có huấn luyện, buổi tối lại ngủ tiếp.

- Được, buổi tối ngủ tiếp.

Mục Lương cười một tiếng, anh còn muốn nói điều gì đó thì cửa thư phòng lại bị gõ vang.

- Cộc cộc cộc ~~~

- Bệ hạ, tiểu thư Già Lạc đã tới, mang theo xe đạp mới đến, muốn mời bệ hạ đi quảng trường nhìn xem.

Giọng nói của Vân Hân truyền vào thư phòng.

- Đã biết, bảo nàng ấy chờ một lát.

Mục Lương thuận miệng nói.

- Vâng.

Vân Hân đáp một câu rồi xoay người rời đi.

Mục Lương đứng dậy rồi ôm cô gái tóc trắng vào lòng, cằm đặt trên vai của thiếu nữ rồi hít sâu một hơi.

- Mục Lương?

Giọng nói của Ly Nguyệt như nhũn ra, cơ thể sà vào lòng Mục Lương.

Mục Lương trầm giọng nói:

- Cho ta ôm một hồi.

- Vâng.

Ly Nguyệt dịu dàng gật đầu, hai mắt khẽ nhắm lại.

Năm phút đồng hồ trôi qua nhanh chóng, Mục Lương buông tay ra, vươn tay xoa đầu cô gái tóc trắng.

- Đi làm việc thôi.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên.

- Ừm.

Mục Lương khẽ gật đầu, xoay người rời đi thư phòng.

Ly Nguyệt sửa sang lại mái tóc, đội mũ giáp rời đi thư phòng cùng với anh.

Ở cửa cung điện, Già Lạc đang ngắm hoa, thỉnh thoảng cúi đầu ngửi mùi hương.

- Bệ hạ tới rồi ạ.

Vân Hân nhắc nhở một câu.

Già Lạc nghe vậy xoay người nhìn lại, thấy Mục Lương và Ly Nguyệt đi ra cung điện, phía sau còn đi theo đám người Mễ Nặc, cô hơi quỳ gối hành lễ, nói:

- Bệ hạ vạn an.

- Xe đạp đã cải tạo ở đâu?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

- Ở chỗ này đây.

Già Lạc lấy ra một chiếc xe đạp đã qua cải tạo từ bên trong ma cụ không gian.

Mục Lương định thần nhìn lại, ngoại hình của xe đạp trước và sau khi cải tạo không có khác nhau quá lớn, nhưng tỉ mỉ quan sát thì vẫn có thể nhìn ra một số chỗ khác biệt.

Già Lạc ngạo nghễ nói:

- Bệ hạ, ta làm được hộp số mà lần trước ngươi nhắc tới rồi, hiện tại đã lắp vào chiếc xe đạp này, đồng thời còn ưu hóa ổ trục xe đạp, khi đạp sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn.

- Thật sao, để ta xem thử.

Mục Lương nói rồi đi lên trước, nhấc chân ngồi lên yên xe, hai tay nắm lấy tay vịn.

- Bệ hạ, đây là trục quay tốc độ, tổng cộng có thể điều chỉnh ba tốc độ.

Già Lạc tiến lên giới thiệu.

Mục Lương hơi dùng lực nhấn bàn đạp làm cho xe đạp tiến lên trước.

Anh bắt đầu kích thích trục quay, cảm nhận được dây xích phát sinh di vị, bánh răng lớn bắt đầu chuyển động, tốc độ của xe đạp trở nên nhanh hơn, đồng thời mỗi lần đạp cũng dùng sức ít hơn.

Mễ Nặc kinh ngạc thốt lên:

- Tốc độ rất nhanh!

Mỗi ngày, cô đều lái xe đạp đến Trường Học cho nên mới đi theo nhìn xem xe đạp đã qua cải tạo có thay đổi gì.

Mục Lương hài lòng nói:

- Ừm, đúng là hoàn toàn dùng rất ít sức lực, trước đây một lần đạp chỉ có thể đi được ba mét, bây giờ có thể đi được hơn bốn mét rồi.

Anh khống chế xe đạp dừng lại, xuống xe quan sát hộp số ở trên bánh sau, nó được kết nối với dây sên.

Già Lạc thanh thúy hỏi:

- Vậy tính là thành công rồi chứ?

- Ừm, rất thành công.

Mục Lương mỉm cười gật đầu, nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi:

- Sản xuất hộp số này có khó không?

Già Lạc lắc đầu nói:

- Phần lớn bộ kiện đều có thể làm bằng lưu ly, chủ yếu là chế tác ổ trục khá là phiền toái.

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừm, ngươi sửa sang bản vẽ lại rồi đưa cho nhà xưởng bắt đầu đi sản xuất, xe đạp cũng nên thăng cấp.

Đường cao tốc ở vương quốc Huyền Vũ ngày một phát triển, sau này sẽ càng có nhiều người mua xe đạp.

- Ta biết rồi.

Già Lạc đáp ứng.

- Ta muốn thử xem.

Mễ Nặc nóng lòng lên tiếng.

- Ta dạy cho ngươi.

Già Lạc đi lên trước, tay cầm tay chỉ dạy cô gái tai thỏ cách sử dụng hộp số.

Rất nhanh Mễ Nặc đã học xong, vui vẻ đạp xe đạp xung quanh quảng trường.

- Thật sự là nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mễ Nặc cười tươi như hoa, đôi tai thỏ lông nhung bị gió thổi ngược ra sau.

Già Lạc thanh thúy nói:

- Có thể đưa xe đạp của ngươi qua nhà xưởng, ta sẽ trang bị hộp số cho ngươi.

- Vâng, ta sẽ đưa một chiếc qua đó.

Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng ngời.

Ba Phù ngoan ngoãn nói:

- Tiểu thư Mễ Nặc, để ta giúp ngài đưa tới đó.

- Cũng tốt, buổi chiều ta còn phải vẽ thẻ bài mới.

Mễ Nặc suy nghĩ một chút rồi đáp ứng.

Bài Loka vẫn còn đang lưu hành rộng rãi, nhất là những phú thương và quý tộc kia, vì một tấm thẻ bài bản giới hạn bọn hắn thậm chí có thể ra tay cực kỳ hào phóng.

Mỗi ngày Mễ Nặc đều nhín chút thời gian để vẽ thẻ bài mới, chuyện này đã trở thành thói quen thông thường của cô, có đôi khi nàng còn vừa xem đội nhạc luyện tập vừa vẽ tranh.

Khóe môi của Mục Lương hiện ra ý cười, sau khi Hư Tộc bị giải quyết, anh cảm giác trên vai không có áp lực gì, chỉ cần vững vàng phát triển vương quốc Huyền Vũ là được, làm cho người bên cạnh hạnh phúc là tốt rồi.

Bây giờ, chấp niệm duy nhất của anh chính là nghĩ biện pháp tăng thêm tuổi thọ cho những người bên cạnh, không muốn mấy chục ngàn năm sau chỉ còn một mình anh, như vậy sẽ rất cô đơn.

Bình Luận (0)
Comment