Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 479 - Chương 3125 - Ma Pháp Vong Linh Thế Thân

Chương 3125 - Ma Pháp Vong Linh Thế Thân
Chương 3125 - Ma Pháp Vong Linh Thế Thân

Thành Tư Đồ Nhĩ Đặc, bên trong nhà lầu ở một con hẻm hẻo lánh nào đó.

Mã Nhi và Thụy Tinh ngồi xếp bằng mặt đối mặt, sắc mặt của hai người đều hơi chút trắng bệch, rời đi viện nghiên cứu Trường Sinh dưới lòng đất đã được một ngày mà sắc mặt cả hai vẫn chưa khôi phục lại.

Sau khi hai người rời đi thì vẫn ở tại chỗ này, trong lúc ăn uống đều không di chuyển.

- Ca ca, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

Mã Nhi hỏi với giọng hư nhược.

- Đợi ta suy nghĩ một chút.....

Thụy Tinh vươn tay gãi gãi đầu.

Mã Nhi trợn trắng mắt, nhạt nhạt nói:

- Ca ca, ngươi đã suy nghĩ một ngày rồi đấy.

Thụy Tinh cười khổ một tiếng, lộ ra vẻ mặt nhăn nhó, nói:

- Bây giờ, ta cũng không biết làm sao nữa….

- Phải nghĩ biện pháp thôi, lũ Hư Quỷ kia không thể tồn tại.

Mã Nhi nói với giọng điệu kiên định.

Cô có tìm hiểu về Hư Quỷ, biết chúng nó rất đáng sợ, đặc biệt là khi nhìn thấy những người chết bên trong phòng thí nghiệm càng khiến cô thêm chán ghét Hư Quỷ và người của viện nghiên cứu Trường Sinh.

Thiếu nữ vừa nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện ra tử trạng thê thảm của những người kia, từng cổ thi thể nằm ở trên đài thí nghiệm lạnh như băng.

- Phải nghĩ biện pháp phá hủy chỗ đó mới được.

Thụy Tinh gật đầu thật mạnh.

Mã Nhi suy nghĩ một chút, đề nghị:

- Hay là chúng ta nói cho những quý tộc kia, có lẽ bọn hắn sẽ ra tay.

- Không được, quý tộc không có nhiều người tốt, ta sợ rằng chỗ đó có liên quan tới quý tộc, làm như vậy chẳng khác gì chui đầu vào lưới.

Thụy Tinh lập tức phản đối.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Mã Nhi gãi đầu buồn bực.

Thụy Tinh nghĩ ngợi một lát, nói:

- Nếu như vương quốc Huyền Vũ biết thì nhất định sẽ phái người tới xử lý, nhưng nơi này cách vương quốc Huyền Vũ quá xa.

Mã Nhi có chút cạn lời, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Ca ca, ngươi nói cứ như không nói vậy.

Thụy Tinh cười gượng vài tiếng:

- Vậy à, ha ha ~~~

Biểu cảm trên mặt của Mã Nhi trở nên kiên định, nói:

- Ca ca, hay chúng ta nghĩ biện pháp ra tay hủy diệt sở nghiên cứu kia thôi.

Thụy Tinh nghe vậy không khỏi nghiêm mặt nói:

- Em gái, dựa vào thực lực của chúng ta thì chuyện này rất khó, trừ khi sư phụ có ở đây.

- Sư phụ à, vậy thì đừng hy vọng người tới đây, phỏng chừng ngài ấy lại bị người ta đuổi giết rồi.

Khóe miệng của Mã Nhi co giật, vừa nghĩ tới vị sư phụ không đáng tin cậy kia, cô chỉ muốn trợn mắt xem thường.

- Ai~ Chỉ cần ngài ấy còn sống là tốt rồi.

Thụy Tinh cũng thở dài một tiếng.

- Ca ca, không lẽ ngươi đang sợ sao?

Mã Nhi kéo chủ đề trở lại.

Thụy Tinh a một tiếng rồi đáp với giọng điệu nghiêm túc:

- Sợ cái gì mà sợ, ta chỉ là lo lắng ngươi sẽ gặp phải nguy hiểm thôi!

- Nguy hiểm nhất định là có, nhưng với bản lĩnh của chúng ta thì có thể chạy thoát thân, ngươi yên tâm đi.

Mã Nhi dí dỏm chớp chớp mắt.

Ánh mắt của Thụy Tinh lóe lên, hắn biết em gái đang nói tới cái gì, đó là một loại Ma Pháp Vong Linh thế thân, trước đó sư phụ đã dạy cho hai anh em, đồng thời đây cũng là một trong những nguyên nhân sư phụ bị người khác đuổi giết nhiều lần mà vẫn còn sống.

Hắn nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Sử dụng Ma Pháp Vong Linh Thế Thân sẽ khiến ngươi bị suy yếu một thời gian, có thể dùng ít bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

- Được rồi, ca ca đừng nói dông dài nữa, rốt cuộc là ngươi có làm hay không?

Mã Nhi liếc nhìn ca ca.

- Làm thì làm, ngươi đừng hung dữ với ta.

Thụy Tinh nhấc tay đầu hàng nói.

- Hừ, như vậy thì ngươi mới hết lưỡng lự.

Mã Nhi tức giận nói.

- Khụ khụ ~~~

Thụy Tinh ho khan vài tiếng, cười nói:

- Em gái à, ngươi hung dữ như vậy, sau này không ai thèm lấy đâu.

Đôi mắt đẹp của Mã Nhi híp lại, gằn từng chữ:

- Ca ca, ngươi ngứa da phải không, muốn em gái ta giúp ngươi à?

- Không cần, không cần đâu.

Thụy Tinh vội vã xua tay, đứng lên nói:

- Ta đi mua chút đồ ăn và nước uống, ngươi ở đây chờ ta trở lại.

- Đã biết, ca ca chú ý an toàn.

Mã Nhi bĩu môi nói.

- Ừ.

Thụy Tinh nhếch miệng cười, thấy sắc mặt của em gái đã khá hơn nhiều mới yên tâm xoay người rời đi.

Mã Nhi ngáp một cái, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bây giờ là khoảng bốn giờ chiều, hai giờ nữa thì trời sẽ tối.

Đáy mắt của cô hiện lên tia sáng, thấp giọng tự lẩm bẩm:

- Chờ ca ca trở về, thừa dịp trời tối đen là có thể ra tay.

Nửa giờ sau, Thụy Tinh mang một ít thức ăn trở về.

- Đói bụng không, mau ăn đi.

Hắn đặt thịt khô ở trên mặt bàn, ngồi xếp bằng trên đất rồi há miệng cắn một khối thịt lớn.

Mã Nhi cắn một cái, chửi thầm một câu:

- Thật khó ăn, vẫn là thức ăn của vương quốc Huyền Vũ ngon nhất.

Tuy hai anh em chưa từng đến vương quốc Huyền Vũ nhưng bọn họ đã ăn qua không ít mỹ thực của vương quốc Huyền Vũ như mì ăn liền, trái cây đóng hộp, kẹo, v.v.…

Thụy Tinh chớp mắt, chợt nghĩ tới điều gì đó, nói:

- Nếu ngươi thích vương quốc Huyền Vũ như thế, hay sau khi làm xong chuyện này thì hai chúng ta lên đường đến vương quốc Huyền Vũ, thế nào hả?

- A, nhưng vương quốc Huyền Vũ cách nơi này rất xa.

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng đôi mắt đẹp của Mã Nhi lại sáng lấp lánh.

Thụy Tinh cười một tiếng, xoa đầu em gái rồi nói:

- Chúng ta có thể vừa đi vừa dừng lại nghỉ ngơi, xem như một hồi du lịch, cho dù ở rất xa thì cuối cùng cũng sẽ đến thôi.

- Được rồi, nhưng còn sư phụ thì sao, nếu sư phụ trở về không thấy chúng ta thì phải làm sao bây giờ?

Mã Nhi hơi nghiêng đầu hỏi.

- Không có việc gì, chúng ta đi tới chỗ nào thì sư phụ đều sẽ biết, để lại một phong thư cho ngài ấy thì tốt rồi.

Thụy Tinh nói không chút để ý.

- Vậy được rồi!

Mã Nhi chậm rãi gật đầu.

Thụy Tinh chớp mắt, thúc giục:

- Ngươi ăn đi, khó ăn cũng phải ăn, bằng không làm sao có sức đi phá hủy sở nghiên cứu chứ.

- Ồ, biết rồi mà...

Mã Nhi bĩu môi, tiếp tục nhấm nuốt miếng thịt khô khốc.

Hai anh em một ngụm thịt một ngụm nước chậm rãi lấp đầy bụng, sắc trời bên ngoài cũng dần dần tối xuống.

- Đi thôi, đến lúc hoạt động rồi.

Thụy Tinh đứng lên nói.

- Vâng.

Mã Nhi lên tinh thần, theo ca ca ra khỏi nhà lầu, mượn bóng đêm yểm hộ đi về phía tiểu viện của viện nghiên cứu Trường Sinh.

Nửa giờ sau, cả hai trở lại con hẻm nhỏ mà bọn họ ẩn núp trước đó.

Thụy Tinh thấp giọng dặn dò:

- Chờ đến nửa đêm rồi lại hành động, biết chưa?

- Đã biết, vậy ca ca ngủ một chút đi?

Mã Nhi quan tâm hỏi.

Thụy Tinh lắc đầu, thấp giọng nói:

- Ta không buồn ngủ, ngươi ngủ đi, ta sẽ nhìn chằm chằm nơi đây.

- Ta cũng không buồn ngủ nha.

Mã Nhi lắc đầu.

- Vậy ngươi đi tìm xung quanh xem có thi cốt gì hay không, có lẽ chúng ta sẽ dùng tới nó.

Thụy Tinh nói.

Bình Luận (0)
Comment