Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 485 - Chương 3131 - Đây Tuyệt Đối Là Uy Hiếp.

Chương 3131 - Đây Tuyệt Đối Là Uy Hiếp.
Chương 3131 - Đây Tuyệt Đối Là Uy Hiếp.

Mục Lương nhẹ gật đầu, hỏi:

- Ừm, có chuyện gì thế?

Cầm Vũ đang nâng linh khí phát sóng, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra.

Cách đó không xa, Mã Nhi và Thụy Tinh im lặng ngồi cạnh nhau, Ai Lạc Lâm thì khoanh hai tay trước người đứng bên cạnh hai anh em.

Đức Lãng Liệt đứng gần Cầm Vũ, hắn muốn biết quốc vương vương quốc Huyền Vũ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Cầm Vũ nghiêm túc nói:

- Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà Hư Quỷ đã trốn thoát ra ngoài, nhưng người của viện nghiên cứu Trường Sinh đều đã chết.

Mục Lương cau mày lại, trầm giọng nói:

- Hư Quỷ chạy trốn tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, bọn họ biết không?

- ....

Khóe miệng của Cầm Vũ hơi co giật, quay đầu nhìn về phía Mã Nhi và Thụy Tinh, đầu của hai người càng cúi thấp hơn, không dám đối diện với cô.

- Đại khái là biết.

Cô quay đầu nói với Mục Lương.

Mục Lương hít sâu một hơi, lần này Hư Quỷ trốn thoát nghĩa là bọn nó sắp có cơ hội kéo nhau trở lại, có thể cảm nhiễm nhiều người hơn, đây là tai họa ngầm cực lớn.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên nâng trán, sắc mặt cô cũng rất khó coi, cuối cùng thì chuyện mà cô lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lạnh như băng, rất muốn đánh Mã Nhi và Thụy Tinh một trận, nhưng hai người chỉ là có lòng tốt làm việc xấu mà thôi.

Mã Nhi khóc thút thít, nhỏ giọng nói:

- Chúng ta thật sự không có cố ý...

- Có bao nhiêu con Hư Quỷ trốn thoát?

Mục Lương trầm giọng hỏi.

Cầm Vũ lại nhìn về phía anh em Mã Nhi lần nữa, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.

Thụy Tinh nhỏ giọng đáp:

- Mười bảy con!

- Mười bảy con, ngươi xác định chứ?

Cầm Vũ thanh lãnh hỏi.

Ai Lạc Lâm nhắc nhở:

- Tốt nhất là ngươi đừng nói dối, nếu như quét sạch Hư Quỷ để lọt một hai con thì hậu quả cũng sẽ rất nghiêm trọng.

- Ca ca không có nói sai, chúng ta đã đếm qua rồi.

Mã Nhi đáp với thần sắc nghiêm túc.

- Mười bảy con.

Cầm Vũ nghe vậy nhìn về phía Mục Lương.

- Mười bảy con à, thật phiền phức.

Mục Lương thở dài một tiếng.

Anh suy nghĩ một hồi rồi nhìn về phía Cầm Vũ, nói:

- Liên lạc người của vương thất Ai Nhĩ Văn, làm cho bọn hắn phái người phối hợp quét sạch Hư Quỷ.

- Nếu như bọn hắn không muốn thì sao?

Cầm Vũ thanh lãnh hỏi.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Bọn hắn sẽ đồng ý, nếu không ta sẽ tự mình đến đó một chuyến.

Khoé miệng của Đức Lãng Liệt co giật, đây là uy hiếp đúng không? Đây tuyệt đối là uy hiếp!

Nguyệt Thấm Lan thanh lãnh nhắc nhở:

- Nếu như bọn hắn không muốn vương quốc Ai Nhĩ Văn biến thành sào huyệt Hư Quỷ thì nên dụng tâm đối đãi chuyện này.

- Vâng, ta hiểu được.

Cầm Vũ nghiêm mặt gật đầu.

Mục Lương bình thản nói:

- Ừm, bọn ngươi giải quyết xong đám Hư Quỷ kia rồi trở về đi.

- Vâng.

Cầm Vũ giơ tay nghiêm chào.

- Còn có chuyện gì nữa không?

Mục Lương hỏi.

Cầm Vũ lắc đầu đáp:

- Đã không có.

- Ừm, vậy ngươi đi làm việc đi.

Mục Lương nhẹ gật đầu.

- Vâng.

Cầm Vũ nghiêm chào lần nữa rồi mới tắt linh khí phát sóng.

Trong thư phòng, Mục Lương dựa lưng ra phía sau, tâm mệt thở dài một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan vươn tay xoa xoa mi tâm của Mục Lương, dịu dàng nói:

- Sự việc còn chưa quá nghiêm trọng, giải quyết lũ Hư Quỷ chạy ra ngoài là tốt rồi.

Mục Lương chậm rãi nói:

- Nói thì nói như vậy, nhưng đại lục mới đất rộng người đông, Hư Quỷ muốn lớn mạnh quá dễ dàng.

Phàm là có người bị Hư Quỷ lây nhiễm và không được cứu trị, như vậy kẻ đó chính là một mối hiểm họa ngầm, là con Hư Quỷ tiếp theo.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Hy vọng bọn họ có thể mau sớm tìm được Hư Quỷ xổng chuồng, bóp chết tai họa ngầm ở trong trứng nước.

- Ừm, nếu thật sự không được thì ta phải đến đó một chuyến thôi.

Mục Lương thở dài nói.

Nguyệt Thấm Lan vỗ nhẹ tay của Mục Lương, thấp giọng nói:

- Hy vọng tình thế sẽ không trở nên nghiêm trọng.

- Hy vọng là vậy đi.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nghĩ tới những viện nghiên cứu Trường Sinh khác, anh không cho phép loại chuyện này xảy ra lần nữa.

Thành Tư Đồ Nhĩ Đặc, bên trên chiến thuyền.

Cầm Vũ nhìn về phía Đức Lãng Liệt, lạnh nhạt nói:

- Ngươi đã nghe được lời của bệ hạ chúng ta rồi đấy, chuyện xảy ra ở nơi đây, ngươi theo ta cùng đi gặp quốc vương của các ngươi.

Đức Lãng Liệt vốn định mở miệng từ chối, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của cô gái tóc xanh, lời từ chối đến bên mép lại không cách nào thốt ra được.

- Ta biết rồi, cho ta một ngày để sắp xếp sự vụ.

Hắn thầm than một tiếng rồi gật đầu nói.

Cầm Vũ lắc đầu, nói với giọng điệu kiên định:

- Không có thời gian dư thừa đâu, chúng ta phải lập tức xuất phát.

- ...

Khóe mắt của Đức Lãng Liệt giật một cái, Cầm Vũ bá đạo làm cho hắn có chút khó chịu, nhưng hắn lại không dám từ chối.

- Ta biết rồi.

Hắn bất đắc dĩ gật đầu, chuẩn bị căn dặn vài câu với Kỵ Sĩ Phủ Thành Chủ, ra lệnh bọn họ bảo vệ tốt thành Tư Đồ Nhĩ Đặc.

Cầm Vũ không có ngăn cản, nhìn về phía hai anh em Thụy Tinh vẫn luôn ủ rũ cúi đầu.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô đi tới trước mặt hai người, nhìn xuống bọn họ rồi lên tiếng:

- Chuyện này dựng lên bởi vì các ngươi, cho nên các ngươi cũng phải tham gia nhiệm vụ quét sạch Hư Quỷ.

Cơ thể của Mã Nhi và Thụy Tinh run lên, vội vàng gật đầu nói:

- Đương nhiên rồi, chúng ta sẽ giúp.

- Hy vọng hai ngươi có thể thật sự giúp ích mà không phải là gây trở ngại.

Ai Lạc Lâm bĩu môi.

Trong lòng cô có chút oán hận, vốn dĩ chuyện về viện nghiên cứu Trường Sinh có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, không ngờ nửa đường lại sinh ra loại biến cố này.

- Xin lỗi….

Mã Nhi nhỏ giọng nói.

Thụy Tinh thành thật nhận sai:

- Là lỗi của chúng ta.

Khóe miệng của Ai Lạc Lâm giật một cái, sắc mặt không được tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác, không có lại oán giận nữa.

- Được rồi, thu dọn một chút, lập tức xuất phát.

Cầm Vũ lạnh nhạt lên tiếng.

- Vâng!

Ai Lạc Lâm giơ tay nghiêm chào, xoay người đi an bài thuộc hạ chuẩn bị cất cánh.

Thụy Tinh nhìn về phía cô gái tóc xanh, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, chúng ta thật sự biết lỗi rồi.

Cầm Vũ liếc nhìn thiếu niên, nhàn nhạt nói:

- Ừm, lần sau nếu gặp phải loại chuyện này, hi vọng các ngươi có thể cân nhắc kỹ hậu quả rồi mới ra tay.

Mã Nhi buồn bực nói:

- Chúng ta đánh giá cao thực lực của bản thân, ma lực khôi phục quá chậm, nếu không thì những Hư Quỷ kia trốn không thoát đâu.

- Cái này chỉ là mượn cớ thôi, sai chính là sai.

Thụy Tinh lắc đầu nói.

- Vâng….

Mã Nhi ủy khuất im lặng.

Cầm Vũ nhìn về phía thiếu niên, người dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình đáng giá được khen ngợi.

- Rột rột ~~~

Cầm Vũ còn định nói điều gì đó thì bụng của Mã Nhi chợt vang lên, điều này làm cho đối phương lúng túng cúi đầu, nỗ lực ôm bụng che lại tiếng kêu.

Cầm Vũ thấy thế nhìn về phía binh sĩ, dặn dò:

- Đi chuẩn bị chút đồ ăn cho bọn họ.

- Vâng.

Binh sĩ giơ tay nghiêm chào, xoay người đi vào nhà ăn bên trong khoang thuyền.

Mã Nhi đỏ mặt cảm kích nói:

- Cảm ơn đại nhân.

- Ừm, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.

Cầm Vũ bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment