Trong phòng ăn của cung điện, Ngôn Băng và những người khác đã ngồi xuống, chỉ còn chờ Mục Lương đến là có thể bắt đầu bữa ăn tối.
Ngải Lỵ Na nhìn một bàn thức ăn mỹ vị chép miệng không thôi, quay đầu hỏi:
- Mục Lương vẫn còn chưa xong việc sao?
Cô gái tóc hồng bận bịu cả ngày vừa mới trở về, hiện giờ đã có chút đói bụng.
- Bệ hạ vẫn còn ở thư phòng ạ, đại nhân Cầm Vũ có chuyện tìm bệ hạ.
Tiểu Tử giải thích.
- Ồ, vậy được rồi.
Ngải Lỵ Na bĩu môi gật đầu.
Hồ Tiên quyến rũ hỏi:
- Đói bụng à?
- Đúng vậy.
Ngải Lỵ Na gật đầu lia lịa.
- Nếu đói thì cứ ăn trước đi.
Giọng nói ôn hòa vang lên, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan, Ly Nguyệt đi vào nhà ăn rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Hồ Tiên quyến rũ hỏi:
- Bên Cầm Vũ không sao chứ?
- Có việc, hơn nữa sự việc còn không nhỏ.
Mục Lương lắc đầu đáp.
Các cô gái nghe vậy đều ngừng chơi đùa, nghiêm mặt nhìn về phía Mục Lương, ai nấy đều lộ ra sắc mặt nghi ngờ.
Mục Lương thở ra một hơi, trầm giọng nói:
- Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Hư Quỷ trong viện nghiên cứu Trường Sinh ở thành Tư Đồ Nhĩ Đặc đã chạy thoát ra ngoài.
- Cái gì!?
Các cô gái nghe vậy lập tức kinh ngạc thốt lên.
Hư Quỷ chạy trốn không phải là việc nhỏ, như vậy Hư Tộc sẽ có cơ hội trở lại, đây là sự việc mà mọi người không muốn nhìn thấy nhất.
Ly Nguyệt thanh thúy nói:
- Mục Lương đã để Cầm Vũ đi liên lạc với người của vương thất Ai Nhĩ Văn rồi, hẳn là có thể tìm được lũ Hư Quỷ chạy trốn.
Sắc mặt của Hồ Tiên trở nên khó coi, nói:
- Vương quốc Ai Nhĩ Văn không nhỏ, nếu như Hư Quỷ trốn đi, muốn tìm được bọn nó không phải là chuyện dễ dàng đâu.
- Cho nên chúng ta mới nhờ tới sự hỗ trợ của vương thất Ai Nhĩ Văn, người nhiều thì sức mạnh lớn.
Nguyệt Thấm Lan nói.
- Cần chúng ta đi hỗ trợ sao?
Ngôn Băng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Tạm thời thì không cần.
Mục Lương lắc đầu.
Người của vương thất Ai Nhĩ Văn ra tay, cộng thêm Cầm Vũ, chỉ cần tìm được mười bảy con Hư Quỷ kia là có thể giải quyết nhẹ nhàng.
Chỗ khó khăn nhất trong chuyện này chính là tìm được tất cả những con Hư Quỷ chạy thoát cùng với những người bị chúng nó cảm nhiễm trên đường đi.
- Có thể đưa linh khí phát hiện Hư Quỷ qua bên đó.
Ngải Lỵ Na nghiêm mặt đề nghị.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:
- Khi Cầm Vũ xuất phát từ vương quốc Huyền Vũ thì cũng đã mang theo rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Ngải Lỵ Na chậm rãi gật đầu.
Mục Lương cầm đũa lên, ôn hòa nói:
- Được rồi, tạm thời để chuyện này qua một bên, mọi người ăn cơm trước đi.
- Vâng~~~
Các cô gái lên tiếng, chỉ là không còn quá hứng thú thưởng thức món ăn ngon.
Sau khi bữa tối kết thúc, Mục Lương đi đến thư phòng, Nguyệt Thấm Lan cũng đi theo anh.
Mục Lương ngồi xuống, ngước mắt hỏi:
- Bên Hi Đức Vưu Kỳ và Ôn Sa có tin tức tốt sao?
Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Bọn họ chưa tới địa điểm mục tiêu.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, dặn dò:
- Ừm, nói cho bọn hắn là ta không hy vọng xuất hiện tình huống giống như thành Tư Đồ Nhĩ Đặc một lần nữa.
- Vâng!
Nguyệt Thấm Lan đáp một tiếng.
Cô gọi tới tiểu hầu gái, dặn dò vài câu rồi làm đối phương rời đi.
Mục Lương rũ mắt trầm tư, suy tính xem có biện pháp nào tốt hơn để tìm được lũ Hư Quỷ đã chạy trốn hay không.
- Vẫn còn lo lắng sao?
Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng hỏi.
Mục Lương trầm mặc một lúc rồi nói:
- Bất Hủ Chúng không nên tồn tại.
- Ngươi sẽ ra tay tiêu diệt Bất Hủ Chúng à?
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.
Mục Lương ngước mắt gằn từng chữ:
- Ừm, nếu cứ để Bất Hủ Chúng tồn tại thì có lẽ sẽ sáng tạo ra Hư Tộc thứ hai, giống như La Y lúc ban đầu.
Sở dĩ La Y sẽ hắc hóa trở thành Hư Quỷ Hoàng, nguyên nhân lớn nhất chính là trận thực nghiệm mười ngàn năm trước, bọn hắn cải biến La Y thành một con quái vật có năng lực sáng tạo ra Hư Tộc.
Anh lo lắng nếu viện nghiên cứu Trường Sinh tiếp tục nghiên cứu thì sẽ tạo ra quái vật gì đó, đến lúc đó xử lý sẽ rất phiền toái, chi bằng bóp chết từ trong trứng nước.
Mà phía sau viện nghiên cứu Trường Sinh chính là tổ chức Bất Hủ Chúng tồn tại mấy nghìn năm.
Bất Hủ Chúng tồn tại đã bao lâu đến nay vẫn còn là bí mật, có người nói là mấy nghìn năm, cũng có người nói là mấy chục ngàn năm, trải qua từng đời người nắm quyền, bọn hắn đã sớm quên mất Bất Hủ Chúng tồn tại bao lâu.
Nguyệt Thấm Lan đồng tình nói:
- Ngươi nói có lý, một cái Hư Tộc là đủ rồi, nếu lại làm ra một cái nữa thì thật sự là không dứt.
- Ừm, ra lệnh mọi người toàn lực thu thập tình báo về Bất Hủ Chúng.
Mục Lương ra lệnh.
- Vâng!
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Việc này muốn cho Ly Nguyệt đi làm, cô ấy nắm hệ thống tình báo trong tay, người chỉ điểm có mặt ở rất nhiều vương quốc tại đại lục mới.
Đôi mắt của Mục Lương lộ ra tia lạnh lẽo, nhắc nhở:
- Đừng quên điều tra vị trí cụ thể của những viện nghiên cứu Trường Sinh còn lại, đến lúc đó giải quyết luôn một lượt.
- Ta biết rồi.
Nguyệt Thấm Lan đáp một tiếng, biết Mục Lương thật sự tức giận.
Trước đó người của Bất Hủ Chúng nhảy nhót như thế nào đi nữa thì Mục Lương cũng không muốn loại trừ triệt để, hiện tại xảy ra chuyện Hư Quỷ chạy thoát làm cho anh hiểu được có chút tổ chức là không nên tồn tại.
Mục Lương ngước mắt lên, vốn tưởng rằng giải quyết xong chuyện Hư Tộc là có thể được nhàn rỗi, không ngờ chuyện phiền toái lại xuất hiện hết lần này đến lần khác.
Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, nhắc nhở:
- Mục Lương, nếu ngươi thật sự ra tay với Bất Hủ Chúng, như vậy sẽ chọc giận rất nhiều người của vương thất và quý tộc.
Trong tổ chức Bất Hủ Chúng, rất nhiều thành viên là người của vương thất và quý tộc các vương quốc lớn, đặc biệt là nhóm Bất Hủ Giả, hơn chín mươi phần trăm là vương thất quý tộc, còn có một ít là phú thương có lực ảnh hưởng cực lớn.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, bình tĩnh nói:
- Ngươi cảm thấy ta sợ bọn hắn à?
- Không sợ.
Nguyệt Thấm Lan che miệng cười khẽ, từ "sợ" này không có trong từ điển của Mục Lương.
Anh cười khẽ một tiếng, nói:
- Không cần lo lắng, đối mặt với thực lực tuyệt đối, bất cứ sự phản kháng và âm mưu quỷ kế nào đều chỉ là vô dụng.
- Ừ, ngươi nói rất đúng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, cô suy nghĩ một chút, thanh thúy nói:
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, về việc ra tay với Bất Hủ Chúng thì chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn.
- Ừm, trước mắt thì nên thu thập tin tức tình báo đã.
Mục Lương gật đầu một cái, biết địch biết ta mới trăm trận trăm thắng, anh vẫn luôn nhớ kỹ đạo lý này.
- Vâng, ngươi vui vẻ lên chút nào.
Nguyệt Thấm Lan nói rồi vươn tay nâng hai bên khoé miệng của Mục Lương lên trên.