Mục Lương dở khóc dở cười, vươn tay kéo Nguyệt Thấm Lan vào lòng, đè lại đôi tay không an phận của cô ấy.
- Vui vẻ rồi chứ?
Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan chớp chớp.
Mục Lương hơi cúi đầu, ôn hòa đáp:
- Ta không có không vui.
- Thật sao, ra là ta hiểu nhầm rồi.
Nguyệt Thấm Lan nói xong muốn đứng dậy.
Mục Lương ôm chặt cô không buông ra, bình tĩnh nói:
- Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc đi.
- Được rồi.
Lông mi dài của Nguyệt Thấm Lan run lên, thuận theo tới gần lồng ngực của nam nhân.
Mục Lương an tĩnh ôm lấy cô gái ưu nhã, cảm thụ tiếng tim đập lẫn nhau, có thể ngửi được hương thơm bay ra từ sợi tóc của đối phương.
- Có muốn kết hôn không?
Anh đột nhiên hỏi một câu.
Cơ thể của Nguyệt Thấm Lan run lên, quên luôn cả việc hô hấp, đôi mắt màu xanh nước biển trừng lớn nhìn chằm chằm Mục Lương, một hồi lâu vẫn không nói nên lời.
- Có chuyện gì vậy?
Mục Lương chớp chớp mắt, màu vàng kim nơi đáy mắt lưu chuyển.
- Ngươi nói nghiêm túc sao?
Cổ họng của Nguyệt Thấm Lan khô khốc, trong giọng nói mang theo tia không tin được.
- Đương nhiên rồi, ta đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?
Mục Lương cười một tiếng.
Khoé miệng của Nguyệt Thấm Lan khẽ giật, không khỏi hỏi lại lần nữa:
- Ngươi nói là muốn kết hôn với ta sao?
……….
Mục Lương nhìn Nguyệt Thấm Lan ngẩn người, mỉm cười lặp lại:
- Ta sẽ không lừa gạt ngươi.
Lông mi dài của Nguyệt Thấm Lan run lên, phản xạ có điều kiện đi ra từ trong lòng của Mục Lương, ngồi thẳng lưng nhìn anh, hé miệng hồi lâu vẫn không nói được câu nào.
- Có chuyện gì vậy?
Mục Lương nhướng mày hỏi.
Nguyệt Thấm Lan lẩm bẩm nói:
- Không có việc gì, chính là hoài nghi có phải là ta đang nằm mơ hay không thôi?
- Không phải nằm mơ.
Mục Lương nói rồi nhẹ nhàng vươn tay nhéo nhéo gương mặt của cô, cảm giác hơi ngứa làm cho nữ nhân phục hồi tinh thần lại.
Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Mục Lương rồi nói:
- Chuyện này quá đột nhiên, ngươi thật sự muốn kết hôn với ta sao?
- Ừ.
Mục Lương nói với giọng điệu trịnh trọng cv nghiêm túc.
- Tại sao lại là ta?
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, đôi mắt màu xanh nước biển cũng chậm rãi đỏ hoe.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, hơi nghiêng người tới trước, cười nói:
- Bởi vì ta thích ngươi.
Cơ thể của Nguyệt Thấm Lan run lên, đôi mắt trừng rất lớn, trong đầu chỉ còn quanh quẩn câu nói mà Mục Lương vừa thốt ra.
- Bởi vì thích ta sao?
Cô mấp máy môi, trong đôi mắt xinh đẹp có hơi nước ngưng tụ lại.
- Ừm, đúng vậy.
Mục Lương gật đầu lần nữa.
Nguyệt Thấm Lan im lặng một lúc, sau đó thấp giọng nói:
- Ta nghĩ ngươi sẽ lấy Hồ Tiên.
Đáy mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, vươn tay gõ xuống đầu của Nguyệt Thấm Lan, ôn hòa nói:
- Cô ấy rất thấu hiểu.
Hồ Tiên đã nói với anh rằng không thèm để ý anh sẽ kết hôn với ai, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là được, những thứ còn lại cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Nguyệt Thấm Lan nghe được lời này, đôi mắt đẹp của cô càng đỏ hơn, nhẹ nhàng nói:
- Hừ, ta cũng suy nghĩ thông thấu, cho nên mới cảm thấy ngươi sẽ cưới Hồ Tiên.
- Ngốc.
Mục Lương cười một tiếng, dịu dàng xoa xoa đầu cô gái ưu nhã.
Nguyệt Thấm Lan hít mũi, vẫn chưa tin tưởng mà lại hỏi lần nữa:
- Ngươi thật sự không có gạt ta chứ, ngươi sẽ cưới ta sao?
- Đương nhiên là thật rồi, áo cưới cũng đã làm xong.
Mục Lương ôn hòa trong lòng.
- A?
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy lại sửng sốt lần nữa.
Cô ngơ ngác nhìn Mục Lương, không ngờ tới ngay cả áo cưới cũng đã làm xong, chuyện này thật sự khiến cô bất ngờ.
- Tối nay dẫn ngươi đi thử xem.
Mục Lương mỉm cười nói.
Anh nói, khi quy hoạch Ngoại Thành xong xuôi thì sẽ bắt đầu bố trí đám cưới, tự nhiên phải chuẩn bị trước một ít.
Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi, đôi mắt của cô lại đỏ lên.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Nhưng hôn lễ sẽ diễn ra một tháng sau, còn phải làm một chút chuẩn bị nữa.
- Không vội, ta không gấp.
Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, nói trái lương tâm.
Gả cho người mà mình thích, sao cô lại không vội cho được, thậm chí ước gì có thể kết hôn ngay trong ngày hôm nay.
Mục Lương cười một tiếng, nắm tay của Nguyệt Thấm Lan, dịu dàng nói:
- Chúng ta phải chuẩn bị thiệp kết hôn, chuyện của viện nghiên cứu Trường Sinh còn chưa có giải quyết, đợi thêm khoảng một tháng nữa hẳn là đủ rồi.
- Vâng.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu thật mạnh.
Cô nghĩ tới điều gì đó, nắm tay của Mục Lương, nói nhỏ:
- Vậy Ly Nguyệt thì sao?
Cô gái tóc trắng thích Mục Lương như vậy, Nguyệt Thấm Lan đã nhìn ra từ lâu, thậm chí cảm thấy nếu Mục Lương không cưới Hồ Tiên, vậy cũng sẽ cưới cô gái tóc trắng mới đúng.
Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, dịu dàng nói:
- Ý tưởng của Ly Nguyệt cũng giống như Hồ Tiên, ta sẽ an bài tốt.
Anh là quốc vương, tự nhiên là chỉ có một vương hậu, nhưng vị trí phó hậu, phi tử đều là trống không.
Vương hậu phải quản lý hậu cung, còn phải xử lý tốt quan hệ với các cô gái, Nguyệt Thấm Lan là người thích hợp nhất, cũng là người bao dung nhất.
Đôi môi hồng của Nguyệt Thấm Lan mấp máy, thấp giọng mở miệng:
- Ly Nguyệt….
Mục Lương nắm lấy tay của Nguyệt Thấm Lan, trấn an nói:
- Mọi người đều quen biết lẫn nhau, ngươi không cần phải có gánh nặng.
Trong lòng anh có chút cổ quái, cảm giác mình giống như một tên tra nam cặn bã, dù sao thì người muốn kết hôn cũng không ít.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, nhìn vào đôi mắt của Mục Lương, gương mặt nhỏ càng đỏ hơn. Cô đứng lên, nhỏ giọng nói:
- Cái kia… Ta còn có việc, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.
Mục Lương hơi nhướng mày, ôn hòa hỏi:
- Bây giờ, ngươi còn vội vàng cái gì nữa?
Nguyệt Thấm Lan có chút chột dạ nhìn khắp nơi, nói qua loa lấy lệ:
- Chuyện ở Cục Quản Lý, ngươi không hiểu đâu.
Mục Lương còn muốn nói điều gì thì Nguyệt Thấm Lan đã xoay người rời đi giống như chạy trốn.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đóng lại, Mục Lương cạn lời vài giây rồi khẽ cười vài tiếng, sau đó tiếp tục lật văn kiện phê duyệt.
Ngoài thư phòng, Nguyệt Thấm Lan dựa lưng vào vách tường che ngực lại, hít sâu mấy lần mà nhịp tim vẫn chưa có dấu hiệu bình phục.
- Đại nhân, có chuyện gì vậy?
Ba Phù đang ở gần đó tiến lại, nghi ngờ hỏi.
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía tiểu hầu gái, đôi mắt màu xanh nước biển chớp chớp, khóe môi cong lên, nói:
- Bệ hạ của các ngươi nói muốn kết hôn với ta.
- A?
Đôi mắt đẹp của Ba Phù trừng lớn, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Nguyệt Thấm Lan thấy thế hài lòng, ngẩng đầu ưỡn ngực lắc lắc eo nhỏ rời đi.
Cô muốn đi tìm Hồ Tiên và Ly Nguyệt để tâm sự, không rảnh để ý tiểu hầu gái vẫn đang đứng ngây ngốc tại chỗ.