- A, tin này là thật sao?
Ba Phù lấy lại tinh thần, lòng tràn đầy hóng hớt liếc nhìn cửa thư phòng, sau đó lại khẩn cấp chạy đi tìm các tiểu hầu gái khác.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ba Phù vội vã gõ cửa phòng Thiên Điện, đây là phòng ngủ của các tiểu hầu gái.
- Cọt kẹt ~~~
Thanh Vụ kéo cửa phòng ra, nghi ngờ hỏi:
- Ba Phù, có chuyện gì mà ngươi vội vã thế?
Ba Phù hít một hơi thật sâu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Tin tức động trời, các ngươi tuyệt đối sẽ cảm giác hứng thú.
Đôi mắt đẹp của các tiểu hầu gái lập tức sáng ngời, lôi kéo Ba Phù vào phòng, lộ ra dáng vẻ ngươi mà không nói thì chúng ta sẽ đánh ngươi.
- Nói mau, tin tức gì?
Thanh Vụ sốt ruột hỏi.
- Đúng vậy, nói mau.
Tiểu Mật nghiêm mặt lên tiếng.
Ba Phù cười thần bí, nói:
- Hì hì, các ngươi đoán thử xem.
- Không muốn đoán, ngươi nói mau đi.
Tiểu Mật chọc chọc hai má của Ba Phù.
- Đúng vậy, ngươi nói mau, một hồi nữa ta còn phải đi trực ban đấy!
Cầm Phi Nhi vội vàng thúc giục.
Khóe miệng của Ba Phù giật giật, nói:
- Đại nhân Thấm Lan nói là bệ hạ muốn kết hôn với ngài ấy.
- ....
Trong phòng im lặng hơn mười giây.
Đôi mắt của Tiểu Mật chớp chớp, khẽ nhếch miệng hỏi:
- Có thật không vậy?
- A?
Biểu tình của đám người Thanh Vụ đều là ngẩn ngơ.
Cầm Phi Nhi hỏi tới:
- Đại nhân tự mình nói ngươi à?
Ba Phù gật đầu thật mạnh nói:
- Đúng nha, chính miệng đại nhân Thấm Lan nói ra, cho nên ta mới dám nói với các ngươi.
Miệng của Thanh Vụ co giật, thanh thúy nói:
- Thật là quá đột nhiên, trước đó ta đoán lâu như vậy, bây giờ mới biết đáp án.
- Chỉ cần bệ hạ hạnh phúc là được, cưới ai cũng tốt.
Tiểu Mật chậm rãi gật đầu nói.
- Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ thét chói tai chứ?!
Ba Phù bĩu môi nói.
- Mọi người đều biết bệ hạ sẽ kết hôn, cho nên không cần thiết thét chói tai.
Vân Hân liếc nhìn Ba Phù.
Tiểu Mật chậm rãi gật đầu, vui vẻ nói:
- Bệ hạ và đại nhân Thấm Lan, giống hệt như ta đoán.
Thanh Vụ gật đầu thật mạnh, cảm thán nói:
- Đúng vậy, là ngài ấy hay đại nhân Hồ Tiên thì ta đều cảm thấy vui vẻ.
- Thật tốt quá, chúng ta sắp có vương hậu rồi.
An Kỳ nhoẻn miệng cười.
Nhóm tiểu hầu gái ngồi vây quanh lại, bắt đầu ồn ào tám chuyện.
- Được rồi, không nói với các ngươi nữa, ta muốn đi canh chừng thư phòng.
Cầm Phi Nhi đứng lên.
- Ừ ừ, ngươi mau đi đi.
Vân Hân lên tiếng mà không quay đầu lại, tiếp tục thảo luận với mọi người.
Tiểu Mật nghiêm túc nhắc nhở:
- Các ngươi đừng đi khắp nơi nói chuyện này, biết chưa?
- Đã biết, chị Tiểu Mật yên tâm đi.
Các tiểu hầu gái đồng thanh đáp lại, lộ ra dáng vẻ đảm bảo sẽ giữ kín như bưng.
……..
- Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Thấm Lan đi tới trước cửa Thiên Điện của Hồ Tiên, vừa muốn giơ tay lên gõ cửa phòng, chỉ là nhìn cửa phòng đóng chặt thì lại do dự.
Đôi mắt màu xanh nước biển của nàng lóe sáng, thấy Hồ Tiên rồi thì mình nên nói như thế nào?
- Cọt kẹt ~~~
Không chờ cô suy nghĩ cẩn thận thì cửa phòng đã bị kéo ra, khuôn mặt tuyệt mỹ của Hồ Tiên xuất hiện trong tầm mắt của cô.
- Chị Thấm Lan à, có chuyện gì không?
Đôi mắt của Hồ Tiên chớp chớp.
Nguyệt Thấm Lan lấy lại bình tĩnh, ưu nhã nói:
- Ừm, muốn tìm ngươi tán gẫu một chút.
Hồ Tiên khẽ cười một tiếng, nghiêng người tránh sang một bên, nói:
- Tỷ tỷ mau vào đi, đừng đứng lâu bên ngoài.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy cất bước đi vào gian phòng, trong lòng có loại ảo giác, dường như cô gái đuôi hồ ly biết cô sẽ đến.
Cô ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, cô gái đuôi hồ ly cũng ngồi xuống, thuận tay cầm lên mặt nạ dưỡng da trên bàn rồi đắp lên mặt.
Hồ Tiên liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường nhìn xem thời gian rồi hỏi:
- Chị Thấm Lan, chị muốn trò chuyện về gì vậy?
Đôi môi hồng của Nguyệt Thấm Lan mấp máy, dịu dàng nói:
- Mục Lương nói muốn kết hôn với ta.
Ngón tay đang đắp mặt nạ dưỡng da của Hồ Tiên hơi dừng lại một chút, sau đó chậm rãi sửa sang lại mặt nạ giấy, ngoài miệng lẩm bẩm cái gì đó.
- Ngươi nói cái gì?
Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ hỏi.
Hồ Tiên thả tay xuống, đôi mắt màu đỏ nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, nói:
- Ta biết chuyện này rồi.
- Ngươi không có gì muốn nói sao?
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.
Hồ Tiên suy nghĩ một chút, quyến rũ nói:
- Có chứ, đó chính là chúc mừng chị.
- Hở?
Đôi môi hồng của Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch, kinh ngạc nói:
- Ngươi không muốn gả cho Mục Lương sao?
Hồ Tiên yên tĩnh một lúc, sau đó đáp với vẻ mặt trịnh trọng và nghiêm túc:
- Không phải là không muốn, nhưng ta cảm thấy chỉ cần được ở bên cạnh anh ấy là đã đủ rồi, những thứ khác không quan trọng.
- ...
Nguyệt Thấm Lan há miệng, không ngờ mình lại nghe được một đáp án như thế.
Hồ Tiên tiếp tục nói:
- Mục Lương thành thân với chị là kết quả tốt nhất.
- Vì sao ngươi lại nói như vậy?
Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ hỏi.
Hồ Tiên ôn hòa đáp:
- Bởi vì chị đủ xinh đẹp, cũng có năng lực xuất chúng, còn là người từng bước đi theo anh ấy từ lúc đầu đến đến bây giờ.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói:
- Ngươi xinh đẹp hơn ta, còn có thể xử lý rất tốt việc buôn bán của vương quốc Huyền Vũ, ngươi không hề thua kém ta chút nào cả.
Hồ Tiên mỉm cười nói:
- Không giống nha, chị không có đuôi, cũng không có lỗ tai.
Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút, ngay lập tức hiểu rõ suy nghĩ của cô gái đuôi hồ ly, đơn giản chính là cảm thấy cô là nửa người thú, gả cho Mục Lương sẽ khiến cho thế nhân chỉ trích, ảnh hưởng tới danh tiếng của anh ấy.
Thấm Lan lắc đầu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Ngươi biết là Mục Lương vẫn luôn không ngại chuyện này.
- Ta biết anh ấy không ngại, chị cũng sẽ không để ý, nhưng người của vương quốc còn lại sẽ chỉ trích.
Hồ Tiên bình tĩnh nói.
- Ngươi để ý đám người đó làm cái gì, bản thân mình sống được vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Nguyệt Thấm Lan không hiểu nói.
Hồ Tiên khẽ cười một tiếng, nắm lấy tay của Nguyệt Thấm Lan, nói:
- Ta nói rồi mà, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy là đã rất khá, vương hậu cái gì đó, với ta mà nói nó không quan trọng.
- Nhưng ….
Nguyệt Thấm Lan còn muốn nói điều gì nữa thì đã bị cô gái đuôi hồ ly cắt đứt.
Hồ Tiên quyến rũ cười nói:
- Được rồi, chị an tâm chuẩn bị thành thân đi, tất cả mọi người đều vui mừng cho chị.
Nguyệt Thấm Lan mím môi, kinh ngạc nhìn cô gái đuôi hồ ly.
Hồ Tiên lột xuống tấm mặt nạ dưỡng da trên mặt, ngồi thẳng người nói:
- Vui vẻ lên nào, ta còn chưa có buồn đâu, chị nghiêm mặt làm gì?
Nguyệt Thấm Lan nhìn chằm chằm cô gái đuôi hồ ly, biết trong lòng của cô ấy có chút khó chịu, đây chính là nói trái lòng, thở dài nói:
- Có lẽ Mục Lương nên cưới thêm mấy người.