Hồ Tiên nghe vậy đáy mắt hiện lên ý cười, ngoài miệng nói:
- Nếu thật là như thế, vậy bên người anh ấy sẽ có rất nhiều nữ nhân.
- ....
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lan co giật, không cách nào phản bác lời của cô gái đuôi hồ ly.
- An tâm đi, chị làm tốt vương hậu, những chuyện khác đừng suy nghĩ nhiều.
Hồ Tiên trấn an.
Nguyệt Thấm Lan thở dài một tiếng, cười khổ nói:
- Ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
- Tất cả mọi người đều mừng thay cho ngươi, đây là lời thật lòng.
Hồ Tiên lặp lại.
Nguyệt Thấm Lan muốn nói lại rồi thôi:
- Ly Nguyệt…..
- Ly Nguyệt còn suy nghĩ thấu triệt hơn chị nhiều.
Hồ Tiên nói một cách dứt khoát.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan chớp chớp, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Thì ra là vậy…..
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên hiện lên một tia giảo hoạt, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, chúng ta đều chờ mong hôn lễ của các ngươi, chính là sau khi thành thân, tất cả mọi người phải thay phiên đi tìm Mục Lương.
Nguyệt Thấm Lan nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô gái đuôi hồ ly, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, giận trách:
- Ta ước còn không kịp đâu, ngươi không phải không biết Mục Lương mạnh bao nhiêu, quả thực không phải là người!
- Ha ha ha ~~~
Hồ Tiên lập tức cười đến run rẩy bả vai, trêu ghẹo nói:
- Xem ra chị cũng chịu không nổi.
Nguyệt Thấm Lan gắt giọng:
- Về phương diện này thì ta không mạnh mẽ bằng ngươi, có thể kiên trì cả đêm.
Hồ Tiên khẽ hất hàm, quyến rũ nói:
- Điểm này ta đúng là mạnh hơn các ngươi.
- ...
Gương mặt của Nguyệt Thấm Lan càng đỏ hơn, không ngờ cô gái đuôi hồ ly có thể cảm thấy phách lối vì chuyện này.
Hồ Tiên cảm nhận được ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan, nói không chút để ý:
- Lần sau, chúng ta vạch ra một bảng kế hoạch.
Trong nháy mắt Nguyệt Thấm Lan biết cô gái đuôi hồ ly muốn nói gì, cô vội vàng đứng dậy ngắt lời:
- Dừng dừng dừng, càng nói càng đi xa rồi.
- Ha ha ha ~~~
Hồ Tiên lại bật cười lần nữa, tiếp tục trêu ghẹo:
- Sắp làm vợ người ta rồi mà vẫn còn xấu hổ à?
Nguyệt Thấm Lan đỏ mặt nói:
- Ngươi mau câm miệng đi, không nói chuyện với ngươi nữa, ta còn có việc.
Cô bỏ lại một câu rồi vội vàng xoay người rời đi gian phòng của cô gái đuôi hồ ly.
- Ha ha ha ~~~
Hồ Tiên cười khúc khích liên tục, cho đến khi cửa phòng bị đóng lại thì cô mới dần dần an tĩnh xuống.
- Ai ~
Cô thở dài một tiếng, vươn tay vuốt mái tóc dài tuyết trắng, đôi mắt đỏ rực lóe sáng, không biết đang suy nghĩ gì.
Hồ Tiên nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Thật tốt, có một chút ước ao, nhưng chỉ là một chút xíu thôi.
Cô khẽ đặt tay lên bụng, đáy mắt hiện lên một tia dịu dàng.
Nguyệt Thấm Lan đi tới chính sảnh, gương mặt vẫn còn đỏ bừng, ngước mắt nhìn lên liền đối diện với cô gái tóc trắng bạc.
- Chị Thấm Lan, chị còn chưa nghỉ ngơi sao?
Ly Nguyệt dịu dàng chào hỏi.
Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, nói với sắc mặt phức tạp:
- Chưa đâu, ngươi đây là muốn đi huấn luyện ban đêm sao?
- Ừm, đêm nay có tập huấn, ta phải đi nhìn chằm chằm mới được.
Ly Nguyệt nhẹ giọng đáp.
Nguyệt Thấm Lan có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng đến miệng lại thay đổi nội dung:
- Được rồi, ngươi phải chú ý nghỉ ngơi đấy.
- Vâng, chị Thấm Lan cũng sớm nghỉ ngơi đi.
Ly Nguyệt mỉm cười, đội mũ giáp lên xoay người rời đi cung điện.
Lông mi của Nguyệt Thấm Lan run lên, trong lòng rất phức tạp, ngoại trừ Mễ Nặc, Ly Nguyệt là người gặp Mục Lương sớm nhất.
- Ai~ Càng nghĩ càng loạn, không nghĩ nữa.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt, quyết định thuận theo tự nhiên, quay đầu nhìn về phía cửa thư phòng, Cầm Phi Nhi đang đứng canh ở trước cửa.
- Áo cưới còn chưa có thử đâu, ngày mai đi xem một lần nữa mới được.
Trong lòng của Nguyệt Thấm Lan tràn đầy chờ mong, biết mình đêm nay có khả năng mất ngủ.
Cô lắc eo nhỏ đi về phía Thiên Điện, quyết định ngâm bồn thư giãn một chút.
……..
- Ông ~~~
Thuyền chiến khổng lồ đón gió đi về phía trước, sắp đến vương quốc Ai Nhĩ Văn.
Bên trong khoang thuyền, Ai Lạc Lâm gõ cửa phòng nghỉ của Cầm Vũ, nói:
- Đại nhân Cầm Vũ.
- Vào đi.
Bên trong phòng nghỉ truyền ra giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Cầm Vũ.
- Cọt kẹt ~~~
Ai Lạc Lâm nghe vậy đẩy cửa đi vào, thấy Cầm Vũ đang mặc Khôi Giáp Lôi Đình, dưới ánh sáng của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, khôi giáp màu tím loé sáng rực rỡ.
- Có chuyện gì vậy?
Cầm Vũ hỏi mà không quay đầu lại.
Ai Lạc Lâm đi lên trước, hỗ trợ mặc giáp rồi nói:
- Đại nhân, còn nửa giờ sẽ đến thành Hằng Bảo.
Cầm Vũ bình thản nói:
- Đã biết, làm cho người phía dưới chuẩn bị sẵn sàng, liên lạc với người của vương thất Ai Nhĩ Văn.
Ai Lạc Lâm thanh thúy nói:
- Đại nhân yên tâm, ta đã liên lạc với người của vương thất Ai Nhĩ Văn rồi, lần này phi thuyền đáp xuống sẽ không bị ngăn trở.
- Vậy là tốt rồi.
Cầm Vũ lạnh nhạt lên tiếng.
Hai người rời đi phòng nghỉ lên trên boong tàu, nhóm binh lính đã hoàn tất tập hợp.
Ở tại đầu thuyền, Mã Nhi và Thụy Tinh ngồi đối diện nhau, an tĩnh nhìn Cầm Vũ bắt đầu phát biểu.
- Ca ca, ngươi nói xem chúng ta có thể đi làm lính hay không?
Mã Nhi đột nhiên hỏi.
Khóe mắt của Thụy Tinh giật một cái, nói:
- Chúng ta là Ma Pháp Sư, làm sao làm binh sĩ được chứ, sức lực còn không bằng một phần bọn họ.
Hai ngày này hắn gặp qua nhóm binh lính huấn luyện, cường độ huấn luyện rất lớn, đừng nói hoàn tất toàn bộ hành trình, hắn có thể hoàn thành một phần năm nhiệm vụ huấn luyện cũng đã được xưng là rất lợi hại rồi.
Khóe miệng của Mã Nhi giật giật, cô cũng nhớ tới nhiệm vụ huấn luyện của các binh lính, chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
- Vậy thôi bỏ đi.
Cô bĩu môi.
Thụy Tinh nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng nói:
- Chờ giải quyết xong đám Hư Quỷ kia, chúng ta có thể hỏi thăm đại nhân Cầm Vũ xem có thể đi theo phi thuyền đến vương quốc Huyền Vũ hay không?!
- Ý kiến hay, vậy ngươi đi hỏi đi.
Đôi mắt đẹp của Mã Nhi lập tức sáng ngời.
- ....
Khóe miệng của Thụy Tinh co giật.
Hắn ho nhẹ vài tiếng, thấp giọng nói:
- Việc này không vội, chờ giải quyết xong chuyện của Hư Quỷ rồi nói sau.
Mã Nhi gật đầu đồng tình nói:
- Cũng đúng, chúng ta gây họa, còn chưa có giải quyết xong xuôi mà đã đề ra yêu cầu thì thật là quá đáng.
Cầm Vũ kết thúc phát biểu, xoay người lại nhìn về phía hai anh em Thụy Tinh và Mã Nhi, bình tĩnh nói:
- Các ngươi theo ta đi gặp quốc vương Ai Nhĩ Văn.
- Vâng!
Mã Nhi và Thụy Tinh vội vàng gật đầu, bọn họ không có lý do để từ chối.
Bên kia, Đức Lãng Liệt ngồi đợi một mình, nhìn phong cảnh bên ngoài chiến thuyền, xa xa đã thấy một góc thành Hằng Bảo.
- Sắp đến nơi rồi….
Hắn nói thầm một tiếng.
Chiến thuyền bắt đầu giảm độ cao, đáp về phía thành Hằng Bảo.