Ánh mắt của Ai Nhĩ Văn lóe lên, kết quả này hắn cũng dự liệu qua, chỉ là không quá để ở trong lòng, chỉ có mười bảy con Hư Quỷ mà thôi, tìm ra giết chết thì tốt rồi.
Cầm Vũ thấy biểu cảm của Ai Nhĩ Văn, đại khái biết suy nghĩ của hắn, không nhịn được lạnh lùng nói:
- Mặc dù Hư Quỷ chạy trốn không nhiều, nhưng mười bảy con tuyệt đối không ít.
- Nếu có người bị cảm nhiễm, không được cứu trị cũng không ai biết tới, như vậy kẻ đó sẽ trở thành một tai họa ngầm, đến lúc chết đi sẽ biến thành Hư Quỷ mới.
Ánh mắt của cô như băng sương, lạnh lùng nhìn chăm chú vào lão giả trên chủ vị.
Ai Lạc Lâm không phách lối không siểm nịnh nói:
- Bệ hạ, mặc dù mười bảy con Hư Quỷ không nhiều, nhưng nó đã có thể nhẹ nhàng tàn sát một ít thành nhỏ và thôn trấn, nếu như bọn nó nguyện ý, những người ở chỗ này đều có thể biến thành Hư Quỷ.
Đức Lãng Liệt suy nghĩ một chút, nói bổ sung:
- Bệ hạ, không phải ai cũng biết Hư Quỷ, còn có người năng lực nhận thức hữu hạn, sau khi bị Hư Quỷ Cảm Nhiễm sẽ sợ hãi, lựa chọn che giấu không cho người khác biết.
Cầm Vũ gằn từng chữ:
- Đúng vậy, nếu như bệ hạ coi trọng thì nên mau chóng giải quyết đám Hư Quỷ kia, nếu không sợ là vương quốc Ai Nhĩ Văn sẽ trở thành đại lục cũ thứ hai.
- Ta đã biết, chuyện này đúng là nên coi trọng.
Sắc mặt của Ai Nhĩ Văn trở nên nghiêm túc.
Trước kia hắn không thèm để ý, chỉ đáp ứng để không phải đắc tội vương quốc Huyền Vũ, nhưng bây giờ mới cảm thấy sự tình sẽ trở nên rất nghiêm trọng, hắn không thể làm lơ được nữa.
Cầm Vũ tiếp tục nói:
- Còn có một việc, hy vọng bệ hạ có thể phối hợp.
- Chuyện gì?
Ai Nhĩ Văn ngước mắt hỏi.
Trên mặt của Cầm Vũ lộ tia sát ý, lạnh nhạt nói:
- Gỉai quyết tất cả thành viên Bất Hủ Chúng bên trong vương quốc Ai Nhĩ Văn, trừ khử tất cả viện nghiên cứu Trường Sinh.
Ai Nhĩ Văn trầm tư một chút, sau đó chậm rãi gật đầu nói:
- Được.
Lão muốn bán một ân tình cho Mục Lương, xử lý tổ chức Bất Hủ Chúng và viện nghiên cứu Trường Sinh mà thôi, với lão mà nói là việc không coi vào đâu.
Đôi mắt của Cầm Vũ lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ quốc vương Ai Nhĩ Văn lại đáp ứng dứt khoát như vậy.
Ai Nhĩ Văn nhìn về phía Cầm Vũ, hỏi:
- Các ngươi dự định thanh lý toàn bộ người của Bất Hủ Chúng hay chỉ nhằm vào Bất Hủ Chúng trong vương quốc Ai Nhĩ Văn?
- Tất nhiên là toàn bộ người của Bất Hủ Chúng, bao gồm viện nghiên cứu Trường Sinh.
Cầm Vũ nói với giọng điệu lạnh như băng, nhìn về phía Ai Nhĩ Văn, hỏi:
- Bệ hạ sẽ không qua lại với Bất Hủ Chúng hoặc là viện nghiên cứu Trường Sinh chứ?
- Không có, ta không xem trọng bọn họ.
Ai Nhĩ Văn nở nụ cười lạnh lùng.
Lão cảm thấy Bất Hủ Chúng chính là lũ chuột chỉ biết trốn ở góc tối tăm, không dám chường mặt ra ánh sáng.
- Tốt nhất là như vậy.
Cầm Vũ chậm rãi gật đầu.
Thực lực của cô không thua kém Ai Nhĩ Văn, đối thoại với lão cũng không cảm thấy áp lực.
Ai Nhĩ Văn nói:
- Mấy vị có thể nghỉ ngơi một chút, khi nào ta sắp xếp người xong xuôi thì sẽ ra dự định kế tiếp.
Cầm Vũ gật đầu nói:
- Tốt, hy vọng có thể sắp xếp trong hôm nay, càng sớm hành động thì càng tốt.
- Ừm.
Ai Nhĩ Văn không có từ chối.
Lão liếc nhìn đại vương tử, người sau hiểu ý.
Đại vương tử giơ tay ra hiệu, mỉm cười nói:
- Mời mấy vị đi theo ta.
- Cảm ơn!
Cầm Vũ nhẹ gật đầu, đi theo đại vương tử đến một chỗ giống như Thiên Điện.
Mã Nhi và Thụy Tinh quay đầu liếc nhìn quốc vương trên chủ vị, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của đối phương, hai người sợ đến mức quay đầu vội vàng đuổi theo Cầm Vũ.
- Cộp cộp cộp ~~~
Đám người đi đến Thiên Điện, bọn họ đã chuẩn bị xong bánh ngọt và trái cây.
Đại vương tử mỉm cười nói:
- Mấy vị nghỉ ngơi thật tốt, cần gì thì có thể tìm hầu gái.
- Được rồi.
Cầm Vũ gật đầu một cái.
Đại vương tử xoay người rời đi, bên trong Thiên Điện chỉ còn lại đám người của Cầm Vũ.
Mã Nhi và Thụy Tinh nhìn bánh ngọt trên mặt bàn, không khỏi nuốt nước miếng.
Ai Lạc Lâm liếc nhìn hai người, bĩu môi nói:
- Thế nào, ở trên thuyền chiến còn chưa ăn no, các ngươi còn bị đói sao?
- Không phải, không phải, chúng ta vừa mới đói thôi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mã Nhi ửng đỏ, vội vàng giải thích.
Thụy Tinh gật đầu nói tiếp:
- Chúng ta đang tuổi ăn tuổi lớn thể, vì vậy dễ dàng bị đói.
- ...
Ai Lạc Lâm không khỏi nghẹn lời.
- Muốn ăn thì ăn đi.
Cầm Vũ lạnh nhạt nói.
- Vâng!
Đôi mắt đẹp của Mã Nhi sáng lên, vươn tay cầm lên một khối bánh ngọt đầy dầu mỡ cho vào miệng, cô vừa mới nhấm nuốt một cái thì khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.
- Có chuyện gì vậy?
Thụy Tinh nghi ngờ hỏi.
Mã Nhi phồng má chửi thầm một câu:
- Thật là khó ăn!
Thụy Tinh không tin, cũng cầm lên một khối bánh ngọt rồi cho vào miệng, chẳng mấy chốc lộ ra vẻ mặt y đúc em gái.
- Ha ha ha ~~~
Vẻ mặt một lời khó nói hết của hai anh em làm cho Ai Lạc Lâm không khỏi bật cười, hất cằm lên, ngạo nghễ nói:
- Muốn nói về bánh ngọt, đương nhiên là bánh ngọt ở vương quốc Huyền Vũ ăn ngon nhất, những thứ này chỉ nhìn một cái đã thấy rất dầu mỡ rồi, làm sao mà ăn ngon được chứ.
Mã Nhi bĩu môi nói:
- Chúng ta cũng biết bánh ngọt ở vương quốc Huyền Vũ ăn ngon, nhưng bây giờ không phải là không ăn được sao.
- Ai nói vậy.
Ai Lạc Lâm lanh mồm lanh miệng trả lời một câu.
- Chẳng lẽ bây giờ có thể ăn được sao?
Đôi mắt đẹp của Mã Nhi lập tức sáng ngời, mong đợi nhìn về phía Ai Lạc Lâm.
- Ở đâu?
Đôi mắt của Thụy Tinh cũng lộ rõ vẻ chờ mong, nhìn chằm chằm thiếu nữ không nháy mắt một cái.
- Cái này….
Khóe miệng của Ai Lạc Lâm co giật, quay đầu nhìn về phía Cầm Vũ, ánh mắt mang theo cầu cứu.
- Đây.
Cầm Vũ cũng là bất đắc dĩ, lấy ra một hộp đựng thức ăn từ bên trong ma cụ không gian chứa đựng rồi đặt ở trên mặt bàn, sau đó mở ra, bên trong lộ ra tràn đầy bánh ngọt.
Đây là bánh ngọt mang theo từ vương quốc Huyền Vũ, thỉnh thoảng cô sẽ ăn mấy miếng.
Đôi mắt của Thụy Tinh và Mã Nhi lập tức tỏa sáng, nhìn bánh ngọt trong hộp thức ăn tinh xảo, không khỏi nuốt nước miếng ừng ực.
- Chúng ta thật sự có thể ăn sao?
Mã Nhi do dự nói.
Cầm Vũ lạnh nhạt nói:
- Không ăn thì ta thu lại.
- Ăn!
Mã Nhi vội vàng lên tiếng, cầm một khối bánh ngọt cho vào miệng.
Ngay sau đó, cô và ca ca đều phát ra tiếng thán phục, hai chữ "ăn ngon" bị hai người hô tám trăm lần.
…….
Vương quốc Huyền Vũ.
- Đông đông đông ~~~
Sáng sớm, Chuông Huyền Vũ ở Khu Vực Trung Ương vang lên, một ngày mới lại bắt đầu rồi.
Ngải Lỵ Na đi ra Thiên Điện, nhanh nhẹn cất bước đi tới phòng bếp.
Ở phòng bếp, các tiểu hầu gái đang chuẩn bị bữa sáng, hơi nóng bốc lên từ trong nồi lớn, bọn họ đang nấu cháo Linh Mễ.