Tiểu Tử quay đầu nhìn về phía cửa phòng bếp, thấy cô gái tóc hồng đi tới, tươi cười chào hỏi:
- Tiểu thư Ngải Lỵ Na, chào buổi sáng.
- Tiểu thư Ngải Lỵ Na, chào buổi sáng ~~~
Đám người Ba Phù đều lên tiếng chào hỏi.
- Chào buổi sáng.
Ngải Lỵ Na lên tiếng đáp lại.
Đôi mắt hồng nhạt của nàng lóe sáng, thấy tinh thần của các tiểu hầu gái không phải rất tốt, kinh ngạc hỏi:
- Tối hôm qua, các ngươi đi làm trộm sao, thoạt nhìn giống như cả đêm không ngủ vậy.
Các tiểu hầu gái liếc nhìn nhau, nhẫn nhịn đè nén dục vọng nhiều chuyện, lắc đầu đáp qua loa lấy lệ dăm ba câu.
Tối hôm qua, các cô xác thực không có ngủ, tất cả đều hưng phấn bừng bừng trò chuyện suốt đêm.
- Mọi người buổi sáng tốt lành ~~
Giọng nói thanh thúy vang lên, Nguyệt Thấm Lan đi ra Thiên Điện.
Hôm nay, cô mặc một bộ váy trắng tinh có thiết kế giống sườn xám, phần xẻ tà triển lộ ra đôi chân thon dài của cô, mỗi một bước đều khiến người ta phải mơ màng.
Ngải Lỵ Na quay đầu nhìn lại, đôi mắt đẹp sáng lên nói:
- Chị Thấm Lan, thoạt nhìn trạng thái hôm nay của ngươi rất tốt nha.
- Phải không?
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện ra ý cười, tối hôm qua cô ngủ rất thoải mái, cho nên khí sắc hôm nay tốt hơn rất nhiều.
Ngải Lỵ Na thanh thúy nói:
- Đương nhiên rồi, so sánh với nhóm của Tiểu Tử thì trạng thái của ngươi thật sự rất tốt.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy nhìn về phía đám người Ba Phù, thấy các cô đều là dáng vẻ ngủ không đủ, không khỏi hơi nhướng mày.
Đám người của Ba Phù có chút chột dạ, sau khi lên tiếng chào hỏi thì lập tức vùi đầu làm việc.
Nguyệt Thấm Lan vừa định hỏi thăm thì sau lưng truyền tới tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại mới phát hiện là đám người Hồ Tiên và Tố Cẩm đi tới.
Cô nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, thấy cô cũng có chút mệt mỏi, hiển nhiên là tối hôm qua không có ngủ ngon.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe lên, trong lòng thở dài một tiếng, cuộc đối thoại tối hôm qua vẫn là ảnh hưởng đến cô gái đuôi hồ ly.
Đôi mắt của Ngải Lỵ Na lộ vẻ kinh ngạc, nghi ngờ hỏi:
- Hồ Tiên, sao ngươi cũng có dáng vẻ giống như không ngủ đủ thế?
Mí mắt của Hồ Tiên nhấc lên, tối hôm qua cô căn bản không có ngủ, ở trên giường trằn trọc một đêm, sau khi nghe tiếng Chuông Huyền Vũ vang lên thì nàng mới rời giường, rửa mặt đơn giản rồi tới đây.
- Đại khái là quá mệt mỏi.
Cô đáp một câu, tiếp nhận nước ấm mà tiểu hầu gái đưa tới, chậm rãi uống hai ngụm làm trơn cổ họng.
Nguyệt Thấm Lan mấp máy môi hồng, dịu dàng hỏi:
- Vậy hôm nay có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?
Hồ Tiên lắc ly nước trong tay, nhìn nước đung đưa bên trong rồi nói:
- Khó mà làm được, ta còn phải đi thị sát Phố Buôn Bán và khu Thành Đông, lại còn có đơn đặt hàng lớn hai ngày trước cũng nên giao hàng trong hôm nay.
- Ta có thể giúp một tay.
Tố Cẩm nhẹ giọng nói.
Hồ Tiên liếc nhìn cô ấy, cô ấy còn không biết tin tức Mục Lương muốn kết hôn với Nguyệt Thấm Lan, nếu không khẳng định tối hôm qua cũng ngủ không được, quyến rũ nói:
- Không cần đâu, ngươi còn có những chuyện khác phải bận rộn, không rảnh rỗi hơn ta được bao nhiêu.
Miệng của Tố Cẩm giật giật, cô đúng là có rất nhiều chuyện bận rộn.
Dù sao thì cô vừa tiếp xúc chuyện buôn bán của vương quốc Huyền Vũ hơn một tháng, rất nhiều thứ vẫn còn ở giai đoạn quen thuộc.
Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, quyến rũ nói:
- Ta ngủ trưa một chút thì tốt rồi, hôm nay cũng sẽ không quá bề bộn nhiều việc.
- Vậy được rồi.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.
Ánh mắt của các tiểu hầu gái âm thầm di chuyển qua lại giữa Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên, lộ ra dáng vẻ bát quái.
Hồ Tiên liếc nhìn các tiểu hầu gái, giống như xem thấu trong lòng của nhóm hầu gái, đôi mắt màu đỏ rực mang theo tia bất đắc dĩ.
Các tiểu hầu gái vội vã quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
- A cáp ~~~
- Mọi người buổi sáng tốt lành.
Giọng nói ngây thơ của Mễ Nặc vang lên.
Cô gái tai thỏ đi ra Thiên Điện, đôi tai thỏ lông nhung màu lam đứng thẳng, trạng thái tinh thần rất sung mãn.
- Chào buổi sáng ~~~
Các cô gái lên tiếng đáp lại.
Mễ Nặc thanh thúy hỏi:
- Mục Lương đâu rồi?
Thanh Vụ dịu dàng trả lời:
- Bệ hạ chắc là còn ở trong thư phòng.
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc chớp chớp, lẩm bẩm:
- A, hôm nay Mục Lương tỉnh trễ như thế à, chẳng lẽ là đang chuẩn bị việc hôn lễ sao?
- Hôn lễ?
Lông mi dài của Tố Cẩm run lên.
- Đúng vậy, Mục Lương sắp kết hôn rồi, ở một tháng sau.
Mễ Nặc hồn nhiên đáp.
Đôi mắt của Tố Cẩm co rút lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi:
- Với ai?
- Chị Thấm Lan nha, mọi người không biết sao?
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc chớp chớp.
- Oa ~~~
Các tiểu hầu gái đưa mắt nhìn nhau, không ngờ lại bị cô gái tai thỏ giành nói trước.
Tố Cẩm mím môi, không khỏi nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, đáy mắt rõ ràng hiện lên tia thất lạc. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan nói:
- Chúc mừng.
Nguyệt Thấm Lan mấp máy môi, tối nghĩa phun ra hai chữ:
- Cảm ơn.
- A a a?
Đôi mắt của Ngải Lỵ Na trừng lớn, cô vừa nghe được cái gì?
Cô lập tức quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, khiếp sợ hỏi:
- Tiểu Nặc nói là sự thật sao?
- Ừm, là thật.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu một cái.
- Thật là… quá bất ngờ.
Đôi mắt màu hồng nhạt của Ngải Lỵ Na chớp chớp, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan một hồi lâu.
Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Ngải Lỵ Na chợt nói:
- Khó trách trạng thái tinh thần hôm nay của ngươi tốt như vậy, thì ra là có hỷ sự lớn.
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, quay đầu nhìn về phía Hồ Tiên và Tố Cẩm, người trước sắc mặt lạnh nhạt, người sau sắc mặt trắng bệch.
Cô thầm than một tiếng, ôn hòa nói:
- Thời gian hôn lễ còn chưa xác định đâu, chờ làm xong chuyện còn lại rồi nói sau.
Ngải Lỵ Na nhướng mày, nói:
- Hì hì, ngươi cứ yên tâm đi, Mục Lương sẽ an bài tốt.
Nguyệt Thấm Lan thật muốn che miệng của cô gái tóc hồng, cô còn nói thêm gì nữa thì sẽ có người khóc tại chỗ đó.
Cô lại len lén liếc nhìn Tố Cẩm, sắc mặt của cô gái tóc xanh càng thêm tái nhợt.
Hồ Tiên vỗ vỗ tay của Tố Cẩm, quyến rũ nói:
- Hôm nay ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại làm việc.
Ánh mắt của Tố Cẩm lóe lên, ảm đạm nói:
- Không cần đâu, hôm nay ta lại không mệt.
- Thật sao?
Hồ Tiên hơi nhướng mày.
- Đương nhiên.
Tố Cẩm rất muốn nở một nụ cười, nhưng phát hiện quá khó khăn, chí ít bây giờ là cô cười không nổi.
- Vậy được rồi, có việc gì thì nói với ta.
Hồ Tiên không có khuyên nữa, chỉ vỗ vỗ bả vai của cô gái tóc xanh rồi xoay người lắc eo nhỏ đi thư phòng.