Ngải Lỵ Na hậu tri hậu giác hiểu ra cái gì, vì vậy thức thời không có nói thêm gì nữa.
Cô nhìn về phía Tố Cẩm, lại nghĩ tới bạn thân Ly Nguyệt, nếu như Mục Lương cưới Nguyệt Thấm Lan, vậy thì Ly Nguyệt làm sao bây giờ?
Trong lòng của Ngải Lỵ Na có chút lo lắng, quyết định tìm thời gian đi tâm sự với Ly Nguyệt, không thể làm cho bạn thân bởi vì chuyện này mà trầm cảm.
- Hú hồn, ta còn sợ tiểu thư Tố Cẩm sẽ đánh nhau với đại nhân Thấm Lan.
Đám người của Ba Phù thấy mấy người Hồ Tiên rời đi, lúc này mới dám nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Thanh Vụ lắc đầu nói:
- Việc đó không có khả năng, tiểu thư Tố Cẩm rất dịu dàng ít nói, làm sao lại đánh nhau chứ?
- Ngươi nói cũng đúng, là ta lo lắng nên nghĩ sai rồi.
Đôi mắt đẹp của Ba Phù chớp chớp.
Tiểu Mật ngắt lời:
- Được rồi, đừng trò chuyện nữa, nếu để cho đại nhân Thấm Lan biết thì nhiệm vụ huấn luyện hôm nay sẽ tăng gấp bội đấy.
Các cô là hầu gái chiến đấu, mỗi ngày đều phải hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, không phải thời điểm bận rộn thì đều thay phiên tiến hành huấn luyện.
………
- Cộc cộc cộc ~~~
Hồ Tiên gõ cửa thư phòng, quyến rũ hỏi:
- Mục Lương, ta có thể vào không?
- Vào đi.
Giọng nói ôn hoà của Mục Lương từ trong phòng truyền ra.
- Cọt kẹt ~~~
Lúc này, Hồ Tiên mới đẩy cửa mà vào, nhìn thấy anh đang chỉnh sửa văn kiện trên mặt bàn, vì vậy quan tâm đi lên trước hỗ trợ một tay.
- Bữa sáng còn chưa có sao?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
Hồ Tiên mềm nhẹ đáp:
- Sắp rồi, ta tới thăm ngươi một chút, xem ngươi đang bận rộn cái gì?
Mục Lương ôn hòa giải thích:
- Tối hôm qua Ly Nguyệt đưa tới một ít tình báo về Bất Hủ Chúng, ta vừa mới xem xong.
Sau khi anh quyết định thanh trừ Bất Hủ Chúng và viện nghiên cứu Trường Sinh, Ly Nguyệt cũng cho thuộc hạ toàn lực thu thập tình báo về Bất Hủ Chúng, hiện tại văn kiện trong tay anh chỉ là tình báo mà nhóm đầu tiên thu thập trở về thôi.
- Có phát hiện gì quan trọng sao?
Hồ Tiên ngồi xuống bên cạnh anh, hai chân thon dài bắt chéo.
- Tạm thời thì không có.
Mục Lương lắc đầu.
- Được rồi, việc này từ từ rồi cũng tới thôi.
Hồ Tiên ưu nhã gật đầu, nghĩ tới điều gì đó, khóe môi của cô cong lên nói:
- Hiện tại mọi người đều biết ngươi sắp kết hôn với Thấm Lan đấy.
Mục Lương hơi nhướng mày, kinh ngạc nói:
- Thấm Lan nói à?
- Không phải, là cô em gái đáng yêu của ngươi nói ra nha.
Hồ Tiên cười tươi như hoa nói.
Cô biết, đối với Mục Lương mà nói thì cô gái tai thỏ cũng như em gái của mình, còn sau này có phải là tình anh em hay không thì cô không biết được rồi.
- Tiểu Nặc à?
Miệng của Mục Lương co giật, có chút bất đắc dĩ, sau đó lại thoải mái nói:
- Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết thôi, em ấy muốn nói thì cứ nói đi.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Ngươi nói cũng đúng, nhưng trạng thái của Tố Cẩm không tốt lắm, ngươi có cần đi xem cô ấy không?
- Tố Cẩm à?
Đôi mắt của Mục Lương rũ xuống, trầm tư trong chốc lát rồi nói:
- Tố Cẩm… Hiện tại ta không thể cho cô ấy cái gì cả.
Vương hậu chỉ có thể là một người.
Đôi mắt của Hồ Tiên lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng yên lặng đốt cây nến cho Tố Cẩm.
Mục Lương nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, ôn hòa nói:
- Chờ sau khi ta thành hôn với Thấm Lan thì lại sắp xếp chuyện của ngươi.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên chớp chớp, khóe môi cong lên nói:
- Ta không vội, ngươi tập trung sắp xếp chuyện của Thấm Lan cho tốt đi, ta cũng không muốn để ý tới hậu cung của ngươi.
Cô xem qua kịch cung đình do Nguyệt Thấm Di quay chụp kịch, biết khái niệm hậu cung, cũng biết sau khi Mục Lương thành hôn sẽ cho Nguyệt Thấm Lan trở thành vương hậu, do cô ấy quản lý hậu cung.
Vì vậy cô gái đuôi hồ ly không vội, chính là đã biết Mục Lương sắp xếp, không để cô không danh không phận.
Mục Lương cười một tiếng, vươn tay xoa đầu cô gái đuôi hồ ly.
Ánh mắt của anh lóe lên, nói:
- Đồ cưới của ngươi ta cũng đã cho người đi làm, ngươi sẽ thích nó.
- Là ai làm thế?
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên lập tức sáng ngời.
Mục Lương mỉm cười:
- Sau này ngươi sẽ biết.
- Được rồi, lại tỏ vẻ thần bí.
Hồ Tiên giận trách nam nhân.
Đôi mắt đẹp của cô đảo một vòng, hỏi:
- Vậy Ly Nguyệt thì sao, ngươi cũng sắp xếp xong xuôi rồi à?
Mục Lương gật đầu nói:
- Ừm, đến lúc đó sẽ xuất giá cùng lúc với ngươi.
- Cái này còn tạm được.
Hồ Tiên khẽ hất hàm, cô hài lòng với sắp xếp của anh.
Cô buông văn kiện đã sửa sang lại, lanh mắt nhìn thấy mấy bản kế hoạch trước đó chưa từng thấy.
- Ta có thể xem chứ?
Hồ Tiên tò mò hỏi.
- Có thể.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng, đặt tay lên trên đuôi hồ ly của Hồ Tiên, xúc cảm lông nhung nhung rất tốt.
Hồ Tiên đỏ mặt, nhìn anh vài lần, nhẫn nhịn cảm giác tê dại mà đuôi truyền tới, mở ra một phần văn kiện.
- Kế hoạch pháo đài Thiên Môn Phồn Tinh?
Đôi mắt màu đỏ rực của nàng chớp chớp.
- Ừm, đây chỉ là thiết tưởng thôi, còn phải tiếp tục hoàn thiện thêm.
Mục Lương giải thích.
Thiên Môn là một cái kế hoạch trang bị quân sự mới.
Cô gái đuôi hồ ly tiếp tục lật xem, sự thán phục trong mắt càng thêm nồng nặc.
Cô mở ra phần văn kiện thứ hai, mặt trên là hình vẽ của mười mấy loại vũ khí mới, thoạt nhìn từng món giống như là tác phẩm nghệ thuật.
- Những thứ này đều là vũ khí mới sao, phức tạp như vậy có thể tạo ra à?
Hồ Tiên lên tiếng thán phục.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Hiện nay, vẫn chỉ là tưởng tượng thôi, phải thử một chút mới biết được, cơm phải ăn từng miếng một, không gấp được.
- Ngươi lại đang nói lời kỳ quái rồi.
Đôi mắt của Hồ Tiên trợn trắng, tiếp tục lật xem.
Mấy phút sau, cô gái đuôi hồ ly đại khái đã biết Mục Lương dự định làm gì tiếp theo, trong đó bao gồm kế hoạch phát triển hai mảnh đại lục cũ và mới.
Cô nhìn về phía Mục Lương, cảm thán nói:
- Vốn tưởng rằng giải quyết xong Hư Tộc thì ngươi có thể nhẹ nhàng một chút, hiện tại xem ra ngươi còn bận rộn hơn trước.
- Đúng vậy, có rất nhiều sự tình phải làm.
Mục Lương cười khổ một tiếng.
Dạo gần đây, anh viết rất nhiều bản kế hoạch, tất cả đều phải chứng thực cũng như sắp xếp xong xuôi, việc phát triển vương quốc Huyền Vũ không thể ngừng nghỉ.
- Không có việc gì, ta sẽ giúp ngươi.
Hồ Tiên trấn an.
Mục Lương bình thản nói:
- Chính bởi vì có sự hỗ trợ của các ngươi mà vương quốc Huyền Vũ mới có thể phát triển trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Chỉ dựa vào mỗi mình anh thì không cách nào phát triển vương quốc Huyền Vũ như bây giờ được.
Hồ Tiên nghĩ tới điều gì đó, dịu dàng nói:
- Ta sẽ bồi dưỡng tốt Tố Cẩm, chờ đến khi ta nghỉ ngơi vài tháng thì việc buôn bán vương quốc Huyền Vũ cũng có thể vận chuyển bình thường.