Mục Lương nghe vậy nhìn về phía bụng của cô gái đuôi hồ ly, nơi đó đang dựng dục một sinh mệnh mới, là đứa bé của anh.
Anh dịu dàng nói:
- Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ bố trí tốt.
Sau khi kết hôn với Nguyệt Thấm Lan thì hắn sẽ lập tức sẽ kết hôn với Hồ Tiên, cho cô ấy một danh phận, nếu không đối với danh tiếng của đứa bé không tốt lắm.
- Ha ha ha ~~~
Đôi mắt của Hồ Tiên hiện lên ý cười, đứa bé này tới quá bất ngờ, cô không có nói với những người khác, hiện nay chỉ có một mình Mục Lương biết được.
- Cộc cộc cộc ~~~
Thư phòng bị gõ vang.
Giọng nói của Nguyệt Thấm Lan vang lên:
- Mục Lương, ngươi xong việc chưa?
- Vào đi.
Mục Lương lên tiếng.
Hồ Tiên chậm rãi ngồi thẳng cơ thể, thu hồi đuôi ra khỏi tay của anh, kiêu ngạo hất cằm đứng dậy.
Khi Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa mà vào thì đúng lúc Hồ Tiên cũng vừa đứng dậy, quyến rũ nói:
- Các ngươi trò chuyện đi, ta đi xem bữa sáng chuẩn bị xong chưa?
Nguyệt Thấm Lan nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái đuôi hồ ly, trong lòng trái lại vui vẻ một chút, chí ít bây giờ cô ấy không có rầu rĩ bởi vì hôn sự của mình.
Cô gái đuôi hồ ly đi rồi, Nguyệt Thấm Lan đi tới ngồi xuống bên cạnh Mục Lương.
- Tối hôm qua nghỉ ngơi được không?
Mục Lương dịu dàng hỏi.
- Rất tốt.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, mang theo trạng thái tốt đi vào giấc ngủ, sao lại không ngủ ngon được.
Mục Lương cười nói:
- Vậy là tốt rồi, ăn điểm tâm xong ta dẫn ngươi đi thử áo cưới, đến lúc đó không vừa thì có thể thay đổi.
- Vâng!
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.
Mục Lương nắm tay cô gái ưu nhã, ôn hòa nói:
- Ngươi cũng có thể nhìn xem kiểu dáng đồ cưới, nếu như không thích thì vẫn còn có một tháng, đủ thời gian để kêu người ta may một bộ khác.
- Đồ cưới là ngươi tự thiết kế sao?
Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi.
- Ừm, đồ cưới của các ngươi đều là do ta thiết kế.
Ánh mắt của Mục Lương lấp loé, trong đầu hiện ra bản thảo thiết kế mấy bộ đồ cưới.
Anh đã bắt đầu thiết kế đồ cưới ở một tháng trước, trong lúc đó sửa đi sửa lại rất nhiều phiên bản, chỉ là những người khác đều không biết.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói:
- Ta rất chờ mong, nhất định sẽ rất thích, cho tới bây giờ ánh mắt của ngươi vẫn luôn không tệ.
Mục Lương cười một tiếng, trêu ghẹo nói:
- Không có việc gì, không thích thì cũng có thể nói với ta, dù sao thì đời này ngươi chỉ có thể gả một lần, tự nhiên là muốn mặc đồ cưới mà ngươi thích nhất.
Nguyệt Thấm Lan đỏ mặt, những lời thâm tình này, Mục Lương là đang tỏ tình với cô sao?
- Ta biết rồi.
Đôi mắt đẹp của cô hiện lên ý cười, gật đầu đáp.
………
Bên trong cung điện, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi vào trong nhà ăn, Hi Bối Kỳ và những người khác ngước mắt nhìn lại.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Mục Lương, chúng ta đang chờ các ngươi đấy.
Ngoại trừ các cô gái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì những người khác tại cung điện đều có mặt tại nhà ăn.
- Ừm!
Mục Lương cười lên tiếng.
Anh vừa ngồi xuống, cảm nhận được tầm mắt của Hi Bối Kỳ rơi ở trên người anh.
- Có chuyện gì vậy?
Anh nghi ngờ hỏi.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói:
- Mục Lương, sao ngươi lại không nói việc ngươi sắp kết hôn cho chúng ta biết thế?
- Đúng đó.
Hi Bối Kỳ gật đầu đồng tình.
Ny Cát Sa chậm rãi gật đầu, nghiêm túc nói:
- Ừm, đây không phải là việc nhỏ.
Đôi mắt đẹp của Ngải Lỵ Na quét nhìn đám người, bầu không khí có chút giằng co, tất cả mọi người đều có tiểu tâm tư của bản thân.
- Hiện tại các ngươi đã biết rồi đấy.
Mục Lương ho khan hai tiếng nói.
Các cô gái đồng loạt trừng mắt nhìn anh, đặc biệt là Nguyệt Phi Nhan, cô còn không quên nhìn về phía mẹ mình, ánh mắt mang theo sự u oán.
- ...?
Nguyệt Thấm Lan mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, an tĩnh thưởng thức bữa sáng.
- Mục Lương, tại sao ngươi kết hôn lại không nói với ta chứ?
Vưu Phi Nhi bĩu môi, ủy khuất cúi đầu.
Khóe miệng của Mục Lương giật giật, muốn nói gì:
- Cái đó....
- Ta mang thai.
Hồ Tiên chợt nói ra một câu kinh người.
- ..
Vừa nghe được lời này, toàn trường lập tức an tĩnh lại.
Yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.
- A?
Ba Phù há miệng phát ra một tiếng âm rung.
- Cái gì cơ?
Hi Bối Kỳ kinh ngạc thốt lên một tiếng, đôi mắt màu vàng óng trừng lớn nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly.
Nguyệt Thấm Lan cũng tỉnh táo lại, hỏi với vẻ mặt khiếp sợ:
- Thiệt hay giả?
- Đương nhiên là thật rồi.
Hồ Tiên vừa nói vừa vươn tay xoa bụng, vẻ mặt dịu dàng đáp.
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc thốt lên:
- Thật là… quá bất ngờ rồi.
- Chị Hồ Tiên thật sự có tiểu bảo bảo rồi sao?
Mễ Nặc thận trọng vươn tay muốn sờ bụng của cô gái đuôi hồ ly, nhưng lại sợ thương tổn đến thai nhi nên vội vàng lùi tay nhỏ về.
- Ha ha ha ~~~
Hồ Tiên cười quyến rũ, nói:
- Lúc này, còn chưa đến một tháng, không cần để ý như vậy.
Mễ Nặc nghiêm mặt, lắc đầu nói:
- Khó mà làm được, đây chính là đứa bé đầu tiên, tốt nhất vẫn là nên cẩn thận một chút nha.
Ngải Lỵ Na cảm thán nói:
- Chuyện này thật sự quá bất ngờ.
Hi Bối Kỳ lẩm bẩm:
- Không nói một tiếng có con, là của Mục Lương sao?
- ....
Hồ Tiên im lặng một lúc, không nhịn được mà giơ tay cốc đầu cô gái Ma Cà Rồng một cái, loại vấn đề đáng đánh này làm sao cô ấy có thể hỏi ra miệng được chứ?
- Ui da ~~
Hi Bối Kỳ tủi thân ôm đầu, nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly với đôi mắt hâm mộ.
Nguyệt Thấm Lan mấp máy môi, cô cũng muốn có một đứa bé.
Nguyệt Phi Nhan hết nhìn mẹ rồi lại nhìn cô gái đuôi hồ ly, không giấu được sự ước ao trong mắt.
Mục Lương mềm nhẹ vỗ về tay của Hồ Tiên, biết bây giờ cô ấy nói ra tin tức bản thân mang thai là hỗ trợ dời đi lực chú ý của các cô gái.
Ny Cát Sa nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Bây giờ, Hồ Tiên đã mang thai, sau này công việc phải càng thêm cẩn thận mới được.
- Được rồi, ta không có yếu ớt đến như vậy.
Hồ Tiên buồn cười nói.
- Vấn đề không phải là yếu ớt hay không, nhất định phải cẩn thận, nó liên quan đến sự an toàn của đứa bé trong bụng.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu chuyên tâm, nhìn về phía các tiểu hầu gái, dặn dò:
- Sau này, các ngươi phải chuẩn bị thực đơn riêng cho Hồ Tiên, nấu nhiều thức ăn có dinh dưỡng cho cô ấy, biết chưa?
- Vâng, chúng ta đã biết rồi ạ.
Đám người Tiểu Mật lập tức đáp một tiếng.
Ngải Lỵ Na nhắc nhở:
- Còn có quần áo nữa, không cần mặc những bộ đồ quá bó sát người, sẽ ảnh hưởng đến bụng, không tốt.
Ny Cát Sa gật đầu nói:
- Đúng vậy, cũng không thể quá mệt nhọc, trong khoảng thời gian này Tố Cẩm phải khổ cực một chút rồi.
- Ừm!
Tố Cẩm lên tiếng, sự thất lạc nơi đáy mắt càng tăng lên.
Cô àng bắt đầu hoài nghi mình lựa chọn ở lại vương quốc Huyền Vũ có đúng hay không, trong vòng một ngày ngắn ngủi mà đã bị kích thích nhiều hơn so với hai mươi mấy năm trước đây.