- Ta mới có thai thôi, không cần nghỉ ngơi đâu.
Hồ Tiên cười khúc khích liên tục.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Vẫn là nên chú ý một chút.
- Ta biết rồi.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên hiện lên ý cười, vui vẻ đáp ứng.
Vưu Phi Nhi bĩu môi, trong lòng cảm thấy vui vẻ thay Hồ Tiên, nhưng cũng có chút ăn giấm chua (ghen tỵ).
Ly Nguyệt cũng âm thầm hâm mộ không thôi, chỉ là trên mặt không có biểu hiện ra, trong lòng an ủi mình, có thể ở lại bên cạnh Mục Lương đã là rất khá rồi.
Các cô gái theo đuổi tâm tư của mình, sau khi kết thúc bữa sáng, mọi người đều tản ra đi làm việc của mình, ngày hôm nay đã định trước vài người làm việc đều sẽ không yên lòng.
Nguyệt Phi Nhan kéo tay mẹ, nháy mắt nói.
- Có chuyện gì vậy, khóe mắt ngươi bị rút gân à?
Nguyệt Thấm Lan tức giận hỏi.
Nguyệt Phi Nhan trợn trắng mắt, nói với giọng trịnh trọng và nghiêm túc:
- Mẹ, Hồ Tiên đã có em bé rồi, tại sao ngươi còn không có thai nữa?
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe lên, ưu nhã nói:
- Cái này không phải ta muốn có là nó sẽ có, phải xem cơ duyên nữa.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, chợt nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt đỏ trợn tròn, hỏi:
- Mẹ, chẳng lẽ ngươi không mang thai được sao?
- ....
Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan co giật một cái.
Cô gái tóc đỏ thấy sắc mặt của mẹ thay đổi, chột dạ rụt cổ một cái, xoay người muốn thoát đi.
Ngay sau đó, bả vai của cô bị Nguyệt Thấm Lan đè lại rồi bị nhấc lên cao giống như con gà con.
Lông mi của Nguyệt Phi Nhan hơi run lên, bị bắt đối diện với đôi mắt màu xanh nước biển của mẹ.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu bất thiện:
- Nguyệt Phi Nhan, ngươi ngứa đòn phải không, hình như đã lâu rồi ta không "yêu thương" ngươi rồi nhỉ?
- Mẹ, ta sai rồi.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng nhận sai.
- Vô dụng thôi.
Nguyệt Thấm Lan hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên vỗ mông con gái một cái rõ to.
- Bốp!
- A ~~~
Nguyệt Phi Nhan kêu thảm một tiếng, điều này làm cho Nguyệt Thấm Lan hài lòng, lại liên tiếp hạ xuống mấy bàn tay, muốn cho con gái nhớ đòn lâu một chút.
- Ô ô ô ~~~
Cô gái tóc đỏ tủi thân ôm mông, dùng ánh mắt lên án nhìn về phía mẹ.
- Thế nào, còn muốn ăn đòn phải không?
Nguyệt Thấm Lan cười như có như không.
- Không cần, không cần.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng lắc đầu, lộ ra vẻ mặt như nhận hết khuất nhục, cắn môi dưới, buồn bực nói:
- Chờ ngươi gả cho Mục Lương, ta sẽ không gọi hắn là cha.
Dù sao cả hai lại không phải là ruột thịt, cô chỉ là bị Nguyệt Thấm Lan nhặt về nuôi lớn, làm cho thiếu nữ gọi một người chỉ lớn hơn mình mấy tuổi là cha, cô làm không được, càng chưa nói cô còn có hảo cảm với người đàn ông này.
- Ngươi thích gọi thì gọi.
Nguyệt Thấm Lan càng thêm thỏa mãn, hất cằm đi về phía thư phòng, nàng muốn đi tìm Mục Lương, thử xem đồ cưới phải mặc trong tương lai.
- Hu hu ~~~
Nguyệt Phi Nhan tâm tắc, vừa nghĩ tới sau này phải gọi Mục Lương là cha, trong lòng lập tức càng nghẹn.
Hi Bối Kỳ đi lên trước, giơ tay lên vỗ vai bạn tốt, trấn an:
- Ngươi suy nghĩ thoáng một chút nào, ít nhất sau này ngươi chính là công chúa nha.
Nguyệt Phi Nhan sửng sốt một chút, mẹ của mình gả cho Mục Lương làm Vương Hậu, mà Mục Lương là Quốc Vương, vậy nàng dĩ nhiên chính là công chúa rồi.
- Hì hì, nghe có vẻ rất tốt.
Cô lập tức cười ngây ngô vài tiếng.
- ...
Hi Bối Kỳ trợn trắng mắt, mới đó mà đã chuyển biến tâm thái, cô thật phục rồi.
Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng, nhướng mày nói:
- Sau này, ta sẽ là công chúa, ngươi nhìn thấy ta phải hành lễ nha.
Hi Bối Kỳ tức giận nói:
- Ta ở trong vương cung đều không gọi Mục Lương là bệ hạ, ngươi cảm thấy ta sẽ hành lễ với ngươi à?
Nguyệt Phi Nhan lập tức chớp chớp mắt nói:
- Ngươi không thể làm ta thỏa nguyện một chút sao?
- Không thể.
Hi Bối Kỳ hất cằm lên, xoay người rời đi mà không quay đầu lại.
……..
Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa thư phòng ra, đối diện với cặp mắt thâm thuý của Mục Lương.
Yết hầu của cô nhấp nhô, thấy anh đang đứng, không nhịn được hỏi:
- Đang chờ ta à?
- Đúng vậy, chờ ngươi tới thử đồ cưới.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Vâng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, vội vàng gật đầu.
Mục Lương vung tay lên, lấy ra một cái rương từ bên trong không gian tùy thân, sau đó mở ra lấy một bộ đồ cưới màu đỏ sậm.
Đồ cưới là kiểu trung quốc, chỉ là đồ án mặt trên được thêu rất đẹp mắt.
Đồ cưới có màu đỏ sậm, nhưng đồ án được thêu trên đó đa số là màu vàng kim, màu trắng và màu xanh nước biển.
Trên đó còn có rất nhiều mảnh vụn lấp lánh như kim cương, làm cho cả bộ đồ cưới càng thêm hoa quý đại khí.
Đồ án màu xanh nước biển là vì làm nổi bật màu tóc của Nguyệt Thấm Lan, anh tin cô mặc bộ đồ cưới này sẽ rất xinh đẹp.
Cô gái ưu nhã chỉ mới nhìn thoáng qua mà đôi mắt đã không thể dời ra được.
- Thử xem thế nào.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Vâng!
Nguyệt Thấm Lan phục hồi tinh thần lại, tiến lên ôm lấy bộ đồ cưới, yêu thích đến không muốn buông tay, nó so với quần áo bình thường thì nặng hơn rất nhiều.
Đồ cưới được làm từ tơ tằm, cộng thêm đồ án thêu phức tạp và trang sức phẩm, lúc này mới khiến trọng lượng của nó biến thành như vậy.
Nguyệt Thấm Lan đi tới phòng nghỉ cạnh thư phòng, ở bên trong loay hoay gần mười phút mà vẫn chưa mặc xong đầm cưới.
- Mục Lương, ngươi bảo Tiểu Tử tiến đến giúp ta một chút.
Giọng nói của cô truyền ra từ bên trong phòng nghỉ ngơi.
Mục Lương chớp chớp mắt, lên tiếng:
- Ừm!
Bản thiết kế áo cưới của anh mặc vào khá là phiền toái, cần phải có người đến hỗ trợ.
Chẳng mấy chốc Tiểu Tử tiến đến thư phòng, sau khi hành lễ với Mục Lương thì đi vào phòng nghỉ.
- Thật là bộ váy xinh đẹp.
Trong phòng nghỉ truyền ra lời khen ngợi của tiểu hầu gái.
Mục Lương nghe được âm thanh huyên náo trong phòng nghỉ, thính tai đỏ lên một cách khả nghi.
Mấy phút sau, cửa phòng nghỉ bị mở ra, Nguyệt Thấm Lan cúi đầu đi tới, Tiểu Tử đi theo phía sau hỗ trợ chỉnh sửa chiếc váy.
- Thật là xinh đẹp.
Tiểu Tử lại lên tiếng khen ngợi lần nữa.
Mục Lương cũng xem đến ngây ngẩn, anh biết đồ cưới rất thích hợp Nguyệt Thấm Lan, chỉ là không ngờ cô ấy mặc lên lại càng đẹp mắt hơn trong tưởng tượng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, ngước mắt nhìn về phía Mục Lương, hỏi:
- Nhìn có đẹp không?
Mục Lương gật đầu thật mạnh, khóe môi cong lên, nói:
- Rất đẹp mắt, nó chính là được làm riêng cho ngươi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Xem ra ta phải bảo trì vóc người thôi, nếu không thì đến lúc đó béo lên sẽ mặc không được.
Mục Lương cười nói:
- Sẽ không, tằm ti rất co dãn, dù ngươi có béo thêm mười cân thì cũng có thể mặc vừa.
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, giận trách:
- Ta làm gì phải khiến bản thân béo thêm mười cân chứ, ba cân cũng không thể!
Cô ngạo nghễ hất cằm lên, triển lộ khuôn hàm dưới hoàn mỹ, giống như đang nói mình không hề béo chút nào.