- Ngươi vốn dĩ không mập, thậm chí là có hơi chút gầy.
Mục Lương đi lên trước, tay đặt lên hông của cô gái ưu nhã, một bàn tay đã có thể nắm chặt eo nhỏ của cô.
- Gầy sao, ta cảm thấy rất vừa vặn.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.
Mục Lương cười một tiếng, ôn hòa nói:
- Đi một vòng ta nhìn một chút, xem coi có chỗ nào cần đổi hay không?
- Tốt, nhưng chắc không cần đổi đâu, ta cảm thấy từng vị trí đều rất thích hợp.
Nguyệt Thấm Lan nói xong thì dạo qua một vòng.
Mục Lương quan sát tỉ mỉ, vươn tay đỡ lấy thắt lưng của cô gái ưu nhã, dịu dàng nói:
- Kích thước hoàn toàn thích hợp, nhưng ta cảm thấy còn có thể làm đẹp mắt hơn một chút.
- Thì ra là vậy, ngươi quyết định là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ừm, ta sẽ cho người sửa lại làn váy một chút, đến lúc đó ngươi thử lại lần nữa.
- Vâng!
Nguyệt Thấm Lan lên tiếng.
Đôi mắt đẹp của Tiểu Tử chớp chớp, đề nghị:
- Bệ hạ, trên bờ vai cũng có thể thêm chút trang sức nha, hiện tại ta cảm thấy nơi đó có chút bình thường?
Mục Lương trầm tư một chút, gật đầu nói:
- Cũng đúng, có thể thêm vài món đồ trang sức nhỏ trên vai, dùng kiểu phượng hoàng.
Anh xoay người trở lại ngồi xuống long ỷ, cầm bút lên bắt đầu vẽ đồ án mới.
Nguyệt Thấm Lan đợi một hồi thì Mục Lương vẽ xong vật phẩm trang sức, đồng thời dùng lưu ly chế tác mô hình, sau đó làm cho công nhân dùng bảo thạch hoặc thứ khác chế tạo là được rồi.
- Như vậy được chứ?
Mục Lương trình diễn mô hình cho hai nàng xem.
Nguyệt Thấm Lan tỉ mỉ thưởng thức một hồi, ưu nhã nói:
- Rất đẹp mắt, làm thành màu vàng kim chắc sẽ càng đẹp mắt.
- Đúng là muốn làm thành màu vàng kim.
Mục Lương mỉm cười gật đầu, đưa mô hình cho Tiểu Tử, dặn dò:
- Ngươi đưa cho thợ nghề dành thời gian chế tạo, càng sớm càng tốt.
- Vâng.
Tiểu Tử cung kính đáp một tiếng, cầm mô hình và bản vẽ rời đi thư phòng.
- Ta đi thay quần áo.
Nguyệt Thấm Lan nói rồi vào phòng nghỉ.
Mục Lương hô:
- Cần ta giúp một tay sao?
- Không cần đâu.
Trong phòng nghỉ ngơi truyền ra tiếng oán trách của Nguyệt Thấm Lan.
Mục Lương khẽ cười một tiếng, ngồi ở chủ vị bắt đầu lật xem văn kiện.
Không bao lâu, Nguyệt Thấm Lan thay trở lại quần áo của mình đi ra, lắc eo nhỏ bước tới ngồi xuống bên cạnh Mục Lương.
Anh quay đầu nói:
- Ta đang cho người chế tạo vương miện gấp, chắc mấy ngày nữa sẽ hoàn thành, đến lúc đó ngươi cũng thử xem.
Nguyệt Thấm Lan làm Vương Hậu, tự nhiên cũng là cần vương miện, đây là tượng trưng cho thân phận và quyền lợi của cô.
- Ừm, ta rất chờ mong.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười.
Mục Lương tự tin nói:
- Sẽ làm cho ngươi hài lòng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng hồng, ưu nhã gật đầu.
Cô nhìn văn kiện trong tay của Mục Lương, hỏi:
- Ngươi đang vội vàng cái gì thế?
Mục Lương ôn hòa đáp:
- Tạm thời bên đại lục cũ không có phát hiện Hư Quỷ, ta chuẩn bị khai triển công tác nông nghiệp trồng trọt ở đó.
Mộc Phân Thân vẫn luôn ở đại lục cũ sưu tầm Hư Quỷ còn sống, chỉ là đến nay vẫn chưa phát hiện bóng dáng của chúng nó.
Nguyệt Thấm Lan nghĩ đến phần văn kiện mà mình nhìn trước đó, liên quan tới việc phát triển ở đại lục cũ, trong đó xác thực viết đại lục cũ muốn khai triển công tác nông nghiệp trồng trọt.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:
- Hoàn cảnh ở đại lục cũ quá ác liệt, muốn khai triển nông nghiệp trồng trọt, vậy phải dời cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh qua đó mới được.
Mục Lương gật đầu nói:
- Ta biết, đã để Mộc Phân Thân đi làm rồi.
Trong lúc tìm kiếm Hư Quỷ, Mộc Phân Thân còn mang theo ba cây con Trà Thụ Sinh Mệnh, tìm một địa phương tốt gieo trồng lần nữa.
Có cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh phóng thích Lĩnh Vực Sinh Mệnh, chẳng mấy chốc có thể tinh lọc thổ địa xung quanh, bất luận cây xanh gì được gieo xuống đều có thể nhanh chóng nảy mầm.
Hơn nữa Mộc Phân Thân còn có thể phóng thích thần văn Pháp Tắc Thổ, có thể cải biến thổ địa, còn có thể ngưng tụ ra bùn đất mới, dùng để trồng trọt cây xanh ăn quả là vô cùng thích hợp.
Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:
- Ngươi muốn khai triển nông nghiệp trồng trọt ở đại lục cũ, vậy thì phải phái người tới trú đóng.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, ôn hòa nói:
- Ừm, điều này cần an bài một chút, mức lương bổng không thể thấp.
Hiện tại, đại lục cũ là một mảnh hoang vu, mọi người ở tại vương quốc Huyền Vũ an nhàn và thoải mái, nếu lương bổng quá thấp, không có người nguyện ý đi đại lục cũ chịu cực khổ.
Chí ít thì dưới cái nhìn của bọn hắn, đi làm việc ở đại lục cũ chính là sẽ phải sống rất cực khổ.
……..
Bên trong vương quốc Khoa Nặc Lạp, ở một tòa thành nhỏ gần biên cảnh.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ba người Mễ Á, Tân Tây và Tiểu Hương đi trên đường lớn, cả ba đều mặc áo choàng đen che kín thân hình.
- Thành Lai Tây này có rất nhiều người.
Tiểu Hương quay đầu nhỏ giọng nói.
Vương quốc Khoa Nặc Lạp có tổng cộng 653 tòa thành, mà dân số thường trú của thành Lai Tây có hơn năm chục ngàn người, xếp hạng gần chót trong các tòa thành ở khu vực này.
Thành Lai Tây nằm ở khu vực gần biên cảnh giữa hai nước, thành chủ trú đóng là một gã cường giả cấp 7.
Mễ Á quét nhìn xung quanh, bên cạnh có người bán hàng rong đang ra sức rao hàng, trình độ náo nhiệt không thua gì một ít tòa thành cỡ trung.
- Người đúng là không ít, nhưng đa số đều là người thường.
Cô thấp giọng nói.
Tân Tây chống gậy ba tong, nói:
- Trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đi, sau đó lại đi hỏi thăm tin tức về viện nghiên cứu Trường sinh.
- Ừm.
Mễ Á gật đầu một cái.
Ba người tới thành Lai Tây chính là vì phá hủy viện nghiên cứu Trường Sinh, đây là mục tiêu hàng đầu của bọn họ, mà hai tòa viện nghiên cứu Trường Sinh còn lại cần phá hủy thì nằm ở vương quốc Tây Phi và vương quốc Đề Nhĩ.
Ba người ghé vào một quán rượu để nghỉ ngơi, tùy ý gọi mấy món ăn, thấp giọng thảo luận kế hoạch kế tiếp.
Tân Tây nhìn về phía cô gái tai mèo, bình thản nói:
- Vẫn như cũ, ta và Tiểu Hương ở chỗ này chờ ngươi.
- ....
Khóe mắt của Mễ Á giật một cái, đôi mắt màu đỏ hồng tràn đầy sự u oán.
Tiểu Hương nhỏ giọng nói:
- Ta cũng muốn hỗ trợ.
- Thành thật ngồi ở đây, ngươi có đi cũng chỉ làm trở ngại chứ không giúp gì được.
Tân Tây liếc nhìn thiếu nữ.
- Ồ, vậy được rồi!
Tiểu Hương phồng má.
Mễ Á hít sâu một hơi, cầm đũa lên gắp một khối thịt cho vào miệng, nhấm nuốt vài cái như để hả giận.
Khóe mắt của cô cong xuống, chửi thầm:
- Vẫn là thịt nướng của vương quốc Huyền Vũ ngon nhất.
- Mau đi tìm hiểu tin tức đi, trở về rồi lại ăn.
Tân Tây liếc cô gái tai mèo một cái.
- Ta biết rồi.
Lỗ tai của Mễ Á run lên, xoay người đi ra bên ngoài quán rượu.