Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, giơ tay lên nhẹ nhàng bắn trán của cô gái tai thỏ, cười hỏi:
- Ngươi muốn gả cho ta à?
Mễ Nặc che cái trán, nhỏ giọng trả lời:
- Dĩ nhiên là muốn rồi.
- Ừm, vậy chờ ngươi đủ hai mươi tuổi đi.
Mục Lương đột nhiên nói.
- A, thật vậy chăng?
Mễ Nặc vội vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh lam sáng lấp lánh như sao trời.
Cô vẫn luôn thích Mục Lương, từ lúc gặp nhau ở đại lục cũ, mặc dù không phải là nhất kiến chung tình, nhưng đừng quên lâu ngày cũng có thể sinh tình.
Cô gái tai thỏ là người đầu tiên nhận thức Mục Lương, muốn hỏi ai thích anh trước, Mễ Nặc là có thể sắp xếp ở hàng đầu tiên.
Chỉ là cô gái tai thỏ còn quá nhỏ, trước đây không biết làm sao để nhìn thẳng vào phần cảm tình này, dạo gần đây nàng mới rõ ràng tâm tư của mình.
Mục Lương cười một tiếng, hỏi ngược lại:
- Ta lúc nào đã lừa gạt ngươi hả?
- Không có, vậy ngươi nói chính là thật.
Mễ Nặc cười tươi như hoa, lỗ tai thỏ đung đưa một cách vui thích.
- Ừm!
Mục Lương mỉm cười gật đầu, bây giờ cô gái tai thỏ vẫn còn quá nhỏ.
- Vâng!
Mễ Nặc gật đầu thật mạnh.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của cô gái tai thỏ, Mục Lương không khỏi giơ tay xoa đầu cô.
Mục Lương ôn hòa cười hỏi:
- Hiện tại ngủ được chưa?
- Ừ ừ, ta ngủ được rồi.
Mặt của Mễ Nặc giãn ra, nhoẻn miệng cười thật tươi.
- Mau đi ngủ đi.
Mục Lương bình thản nói.
- Tốt, ngươi ngủ ngon nhé.
Mễ Nặc ngọt ngào nói.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, dịu dàng cười nói:
- Ngủ ngon.
Mễ Nặc thoả mãn đứng dậy, tung tăng rời đi thư phòng, trước khi rời đi còn không quên đóng cửa thư phòng lại.
Mục Lương cười khẽ vài tiếng, tiếp tục vùi đầu vẽ vũ khí mới.
Khi anh bận rộn đến nửa đêm thì Khu Vực Trung Ương đã trở nên an tĩnh lại.
- A cáp ~~~
Trước cửa thư phòng, tiểu hầu gái trực đêm đang ngủ gà ngủ gật.
- Bốp bốp ~~~
Lông mi nhỏ dài của Vân Hân hơi nhấc lên, miễn cưỡng lên tinh thần, giơ tay vỗ vỗ khuôn mặt của mình để tỉnh táo lại.
- Cọt kẹt ~~~
Lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra, Mục Lương bước ra ngoài, đối diện với đôi mắt có chút vô thần của tiểu hầu gái.
- Bệ hạ, đã trễ thế này mà ngươi còn không nghỉ ngơi sao?
Vân Hân buột miệng hỏi.
Mục Lương gật đầu nói:
- Ừm, ta đi phòng làm việc, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta.
- Vâng.
Vân Hân đáp ứng.
Mục Lương liếc nhìn tiểu hầu gái, ôn hòa nói:
- Buồn ngủ rồi thì đi ngủ đi, ta không có chuyện gì đâu.
- A, không cần.
Vân Hân vội vàng lắc đầu, mặc kệ Mục Lương có cần tới hay không, cô thân là tiểu hầu gái nhất định phải coi chừng.
Mục Lương không có nói thêm cái gì, cất bước đi phòng làm việc.
Anh muốn chế tác vũ khí ở trên bản thiết kế, có thể mất khoảng mấy ngày, e rằng còn sẽ thất bại.
Lần này, vũ khí cần chế luyện không thuộc về linh khí, thậm chí không thuộc về ma cụ.
Vân Hân vội vã cất bước đuổi theo, làm hết phận sự canh giữ ở trước cửa.
Chẳng mấy chốc trong phòng làm việc truyền ra âm thanh xao xao đả đả, là Mục Lương đang xử lý tài liệu.
- Bệ hạ thật khổ cực.
Vân Hân cảm thán.
Cô lên tinh thần, bệ hạ trễ như thế mà còn bận rộn, nàng sao có thể ngủ gà ngủ gật được.
- Không thể ngủ, kiên trì nào, kiên trì nào.
Vân Hân cắn môi dưới.
Tiểu hầu gái lấy ra một quyển sách tới khích lệ bản thân, nếu như tên sách không phải nhật ký yêu đương của công chúa thì càng tốt.
Thời gian trôi qua, không biết khi nào mà bóng đêm ngoài cửa sổ đã biến mất, Trà Thụ Sinh Mệnh phóng ra ánh sáng, làm cho vương quốc Huyền Vũ tiến vào ban ngày
- Đông đông đông ~~~
Chuông Huyền Vũ bị gõ vang, vương quốc Huyền Vũ trở nên náo nhiệt.
Khác với bên ngoài, trong phòng làm việc, Mục Lương đang tập trung chế tạo vũ khí mới.
…….
- Ong ong ong ~~~
Trên bầu trời vương quốc Ai Nhĩ Văn, chiến thuyền của vương quốc Huyền Vũ đang tiến về phía trước hết tốc lực.
Bên trong khoang thuyền, Cầm Vũ và Ai Lạc Lâm ngồi đối mặt nhau, trên bàn bày một phần bản đồ của vương quốc Ai Nhĩ Văn, mặt trên tiêu chú các tòa thành lớn và một bộ phận thôn trấn, còn có một chút tương đối danh lam thắng cảnh nổi danh.
Các cô đã rời đi vương thành Ai Nhĩ Văn, lúc này bắt đầu tìm kiếm lũ Hư Quỷ đang chạy trốn kia.
Quốc vương Ai Nhĩ Văn đã để người truyền lời cho mỗi toà đại thành, ra lệnh làm cho tất cả thành chủ và quý tộc sưu tầm tung tích của Hư Quỷ, có thể nói là vận dụng toàn bộ lực lượng của vương quốc.
Đồng thời, quốc vương Ai Nhĩ Văn còn phái ra toàn bộ vương tử cùng nhau sưu tầm nơi rơi xuống của Hư Quỷ.
Đôi mắt đẹp của Ai Lạc Lâm chớp chớp, hỏi:
- Đại nhân Cầm Vũ, ngươi nói Hư Quỷ sẽ núp ở chỗ như thế nào?
- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai chứ?
Cầm Vũ liếc nhìn thân binh của mình.
Ai Lạc Lâm nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Ta đoán đám Hư Quỷ kia sẽ trốn ở nơi ít người, như vậy thì còn lâu mới bị phát hiện.
- Điều này ta cũng biết.
Cầm Vũ lạnh nhạt gật đầu.
Ai Lạc Lâm nhức đầu nói:
- Vấn đề là vương quốc Ai Nhĩ Văn lớn như vậy, nơi ít người không ít, chúng ta muốn tìm thế nào đây?
Ánh mắt của Cầm Vũ lóe lên, trầm giọng nói:
- Lấy thành Tư Đồ Nhĩ Đặc làm trung tâm, lục soát tìm kiếm hướng ra bốn phía.
Ai Lạc Lâm gật đầu nhận đồng, nói:
- Cũng đúng, Hư Quỷ chạy trốn từ thành Tư Đồ Nhĩ Đặc, bắt đầu từ nơi đó tìm kiếm xung quanh hẳn là có thể tìm được bọn nó.
- Ừm.
Cầm Vũ lạnh nhạt gật đầu.
Ai Lạc Lâm chợt nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Đúng rồi, bên khu vực Trung Ương truyền đến tin tức, hi vọng chúng ta có thể giải quyết chuyện Hư Quỷ trong vòng một tháng, sau đó nhanh chóng trở về.
- Một tháng à, thời gian có hơi ngắn.
Sắc mặt của Cầm Vũ trở nên ngưng trọng.
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy có chút gấp gáp.
Ai Lạc Lâm gật đầu đồng tình.
Cầm Vũ suy nghĩ một chút, hỏi:
- Bên đó có nói là bởi vì sao không?
Đôi mắt đẹp của Ai Lạc Lâm chớp chớp, nói:
- Hình như là bệ hạ sắp thành hôn, thời gian đã định là ở một tháng sau.
- Cái gì? Bệ hạ muốn thành hôn với ai?
Đôi mắt của Cầm Vũ trợn to.
- Là với thư ký đại nhân.
Ai Lạc Lâm thanh thúy đáp.
Ánh mắt của Cầm Vũ lóe lên, chậm rãi gật đầu nói:
- Ra là Nguyệt Thấm Lan sao?
- Đúng vậy, nhưng thời gian một tháng quá gấp, làm sao chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ đây.
Ai Lạc Lâm thở dài một hơi.
Sắc mặt của Cầm Vũ nghiêm túc, lạnh nhạt nói:
- Trong vòng một tháng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, ta không muốn bỏ lỡ đại hôn của bệ hạ.
Ánh mắt của cô lóe lên, suy nghĩ xem nên đưa hạ lễ gì cho Mục Lương.
- A?
Ai Lạc Lâm há miệng.