Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 503 - Chương 3149 - Sa Gìa - Linh Thú Trong Truyền Thuyết.

Chương 3149 - Sa Gìa - Linh Thú Trong Truyền Thuyết.
Chương 3149 - Sa Gìa - Linh Thú Trong Truyền Thuyết.

Cầm Vũ liếc nhìn thân binh, dặn dò:

- Liên lạc người của vương thất Ai Nhĩ Văn, thúc giục bọn họ cử nhiều người ra ngoài lùng sục, nếu như trong một tháng không giải quyết được chuyện của Hư Quỷ, như vậy vương quốc Huyền Vũ sẽ không còn hỗ trợ nữa.

Đôi mắt đẹp của Ai Lạc Lâm trừng lớn, nhanh chóng hiểu được ý của đối phương, hỏi:

- Ý ngài là muốn lấy chuyện này làm cớ, khiến cho vương thất Ai Nhĩ Văn ra nhiều lực hơn?

- Ừm.

Cầm Vũ lên tiếng.

- Ta hiểu được.

Ai Lạc Lâm gật đầu thật mạnh, đứng dậy rời đi.

- Chờ đã.

Cầm Vũ đột nhiên lên tiếng.

Ai Lạc Lâm xoay người lại, thắc mắc hỏi:

- Sao thế ạ, đại nhân còn có chuyện gì muốn sắp xếp sao?

- Ngươi nói xem bệ hạ sẽ thích dạng hạ lễ gì?

Cầm Vũ hỏi với sắc mặt rất chăm chú.

- Bệ hạ à?

Ai Lạc Lâm giơ tay chống cằm ra vẻ trầm tư.

Sau đó khổ sở lắc đầu, nói:

- Đại nhân Cầm Vũ, ta và bệ hạ không quen thuộc, hơn nữa cũng chưa thấy được bệ hạ mấy lần, làm sao biết bệ hạ sẽ thích hạ lễ gì chứ?

- Cũng đúng, vậy ngươi đi làm việc đi.

Cầm Vũ nghe vậy gật đầu.

Ai Lạc Lâm không có rời đi, lắm miệng hỏi một câu:

- Đại nhân muốn đưa hạ lễ tân hôn cho bệ hạ sao?

- Ừm.

Cầm Vũ lên tiếng.

Ai Lạc Lâm đảo mắt một vòng, nói:

- Đại nhân gãi đúng chỗ ngứa là tốt rồi.

Cầm Vũ liếc nhìn thân binh, người sau thức thời im lặng, nhanh chóng rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.

- Gãi đúng chỗ ngứa sao?

Ánh mắt của nàng lóe lên.

Cầm Vũ như suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm:

- Ta nhớ Mục Lương rất thích kỳ trân dị thú, nếu như có thể tìm được một con ma thú hoặc linh thú hiếm thấy, chắc hắn sẽ rất thích.

Cô nghĩ tới đây, liền đứng dậy rời đi buồng nhỏ trên tàu, đi về phía phòng nghỉ ngơi của Đức Lãng Liệt.

- Cộc cộc cộc ~~~

Cầm Vũ gõ cửa phòng của Đức Lãng Liệt, tiếng đập cửa vang dội ở trong khoang thuyền.

- Ai đó?

Trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp của Đức Lãng Liệt.

- Ta, tìm ngươi có việc.

Giọng nói thanh lãnh của Cầm Vũ vang lên.

- Cọt kẹt ~~~

Mấy hơi sau, cửa phòng bị mở ra, Đức Lãng Liệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ nhân ngoài cửa. Hắn nói với giọng điệu mang theo sự kinh ngạc, hỏi:

- Cầm Vũ các hạ à, có chuyện gì không?

Cầm Vũ chăm chú hỏi:

- Ta muốn hỏi ngươi, ở vương quốc Ai Nhĩ Văn có kỳ trân dị thú gì không?

- Kỳ trân dị thú à?

Đức Lãng Liệt trầm tư một hồi. Hắn nghĩ tới điều gì đó, ngước mắt gật đầu nói:

- Có đấy, ở phía bắc vương quốc Ai Nhĩ Văn có một tòa sơn mạch đặc biệt, truyền thuyết kể rằng bên trong có linh thú sinh sống.

- Linh thú trong truyền thuyết?

Đôi mắt màu xanh của Cầm Vũ sáng lên.

- Đúng vậy, tên là Sa Già.

Đức Lãng Liệt gật đầu một cái.

Cầm Vũ cảm giác hứng thú hỏi:

- Sa Già, hình dạng của nó như thế nào?

Đức Lãng Liệt nhún vai, nói:

- Trong tin đồn là màu vàng kim, có người nói nó giống như sư tử, cũng có người ta nói giống như rồng, cụ thể hình dáng gì thì ta không biết, dù sao ta cũng chưa từng thấy qua.

- Không có ai thấy qua, lỡ như là hư cấu thì sao?

Cầm Vũ cau mày lại.

- Thế thì ta cũng bó tay, nhưng dù vậy không có lửa thì sao có khói.

Đức Lãng Liệt bình tĩnh nói.

Cầm Vũ như suy nghĩ gì đó, nếu như Sa Già thật tồn tại, đưa nó làm hạ lễ đưa cho Mục Lương, nhất định hắn sẽ thích, ngước mắt hỏi:

- Sa Già có năng lực thiên phú đặc biệt gì không?

Đức Lãng Liệt nói với giọng khàn khàn:

- Có người nói Sa Già thể hoàn thiện có thể xuyên qua thời không, thật hay giả thì ta không biết, e rằng chỉ là truyền thuyết.

Hắn thậm chí không xác định Sa Già có tồn tại hay không, có lẽ là một ít người nhàn rỗi hư cấu ra câu chuyện này, dù sao thì truyền thuyết về Sa Già lại không có chứng cớ chân thật.

- Ta biết rồi, cảm ơn.

Trong lòng Cầm Vũ có nắm chắc, gật đầu đáp tạ nam nhân.

Đức Lãng Liệt tò mò hỏi:

- Tại sao các hạ lại muốn tìm Sa Già vậy?

- Bắt nó để làm hạ lễ.

Cầm Vũ bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

- Hạ lễ?

Đức Lãng Liệt dấu hỏi đầy đầu.

Cầm Vũ trở lại bên trong khoang thuyền, không bao lâu thì Ai Lạc Lâm cũng trở về.

Ai Lạc Lâm giơ tay nghiêm chào, nói:

- Đại nhân, ta đã liên lạc với vương thất Ai Nhĩ Văn, bọn họ đáp ứng sẽ tăng số người toàn lực tìm kiếm tung tích của Hư Quỷ.

- Ừm, ngươi lại đi tìm hiểu tin tức liên quan tới Sa Già.

Cầm Vũ lạnh nhạt nói.

- Sa Già là ai?

Ai Lạc Lâm nghi ngờ hỏi.

Cầm Vũ lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Không phải người, là linh thú trong truyền thuyết.

- A, linh thú trong truyền thuyết?

Ai Lạc Lâm càng thêm nghi ngờ, không biết vì sao Cầm Vũ lại muốn tìm nó.

- Mau đi đi.

Cầm Vũ liếc nhìn thiếu nữ.

- Vâng.

Ai Lạc Lâm vội vã cúi chào, xoay người rời phòng lần nữa.

………

Sáng sớm.

Bên trong cung điện tầng tám khu vực Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nguyệt Thấm Lan đi ra Thiên Điện, lắc eo nhỏ hướng về phía thư phòng.

- Cộc cộc cộc ~~~

Cô giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, lên tiếng hỏi:

- Mục Lương, ta vào được không?

- Đại nhân, bệ hạ không có ở trong thư phòng ạ.

Ba Phù đứng cách đó không xa lên tiếng nhắc nhở.

Nguyệt Thấm Lan thả tay xuống, quay đầu kinh ngạc hỏi:

- Không ở thư phòng, vậy hắn đi đâu?

- Tối hôm qua, bệ hạ đi phòng làm việc rồi ạ, đến giờ còn chưa có đi ra.

Ba Phù thanh thúy nói.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, tò mò nói:

- Đi phòng làm việc à, lại muốn nghiên cứu linh khí mới gì đó.

Ba Phù lắc đầu một cái, ngây thơ nói:

- Ta không biết, bệ hạ chưa nói gì cả.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Mục Lương có nói lúc nào sẽ xong việc không?

Ba Phù lại lắc đầu lần nữa, nói:

- Không có.

- Được rồi, không sao, ngươi đi làm việc đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

- Vâng ạ.

Ba Phù ngoan ngoãn đáp một tiếng, xoay người trở về phòng bếp hỗ trợ chuẩn bị bữa sáng.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía phòng làm việc, Thanh Vụ đang canh giữ ở trước cửa, nếu tỉ mỉ lắng nghe còn có thể nghe được âm thanh xao xao đả đả truyền ra từ phòng làm việc.

- Không biết hắn lại đang nghiên cứu cái gì nữa!?

Nguyệt Thấm Lan nói thầm một tiếng.

Cô vốn dĩ định tìm Mục Lương để bàn về chuyện mời khách đến hôn lễ, cô đã nghĩ tốt một phần danh sách, cần anh xem qua một lần, nhìn xem có cần thêm hay bớt một số người hay không.

- Sao ngươi không vào đi?

Giọng nói quyến rũ vang lên, Hồ Tiên uyển chuyển đi tới.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn lại, giải thích:

- Mục Lương không ở thư phòng, hắn đi phòng làm việc bận rộn rồi.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Hóa ra là như vậy, ta còn muốn bàn chuyện bán xe hơi với hắn đây.

- Buổi tối lại bàn, ta xem hiện tại hắn sẽ không làm xong đâu.

Nguyệt Thấm Lan bất đắc dĩ nhún vai nói.

- Cũng tốt.

Hồ Tiên trả lời một câu.

Bình Luận (0)
Comment