Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 521 - Chương 3167 - Nhiệm Vụ Hoàn Thành, Cần Phải Đi Thôi.

Chương 3167 - Nhiệm Vụ Hoàn Thành, Cần Phải Đi Thôi.
Chương 3167 - Nhiệm Vụ Hoàn Thành, Cần Phải Đi Thôi.

Mễ Á không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào viện nghiên cứu Trường Sinh, điều tra lần cuối cùng, sau khi xác định không có Hư Quỷ sống sót mới yên lòng.

Cô lại dùng Phú Năng Trân Châu lần nữa, hủy diệt toàn bộ viện nghiên cứu Trường Sinh.

Tiểu Hương ôm lấy tiểu cô nương, trấn an nói:

- Đừng khóc, chúng ta sẽ ra mặt vì ngươi.

- Hu hu ~~~

Nước mắt của Đào Nhi rơi như mưa, nức nở nói:

- Ta muốn mẹ và cha.

- Cho cô ấy ngủ một lát đi.

Mễ Á thở dài nói.

- Ta cũng nghĩ nên như vậy.

Tiểu Hương bất đắc dĩ nói.

Mễ Á đi lên trước, lấy ra Phấn Hoa Mê Man, nhẹ nhàng thổi một hơi trước mặt tiểu cô nương.

- Ô ô...

Ngay sau đó, đầu của Đào Nhi buông xuống ngủ mê mang, tiếng khóc im bặt.

- À?

Tiểu Hương há miệng.

Mễ Á nhẹ giọng nói:

- Không sao đâu, sau năm tiếng nữa sẽ tỉnh lại.

- Vậy là tốt rồi.

Tiểu Hương trầm tĩnh lại.

- Nhiệm vụ hoàn thành, cần phải đi thôi.

Tân Tây bình tĩnh nói.

Mễ Á nghe vậy ngắm nhìn bốn phía, sau đó nhìn vào đôi mắt của quốc vương Đạt Tây Phi.

Ánh mắt của cô lóe lên, bình tĩnh nói:

- Vương quốc Huyền Vũ sẽ toàn lực truy sát Bất Hủ Chúng, ta thật sự hy vọng các hạ và Bất Hủ Chúng không liên quan.

Quốc vương Đạt Tây Phi nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nói cho bệ hạ của các ngươi biết, ta và Bất Hủ Chúng không cùng chuyến tuyến.

Hắn không thể không tỏ thái độ, đây là vì con gái và vương quốc Đạt Tây Phi, nếu như hắn cố ý đối nghịch vương quốc Huyền Vũ, tương lai chỉ biết còn lại ác mộng.

Hắn không cho là vương quốc Đạt Tây Phi có thể mạnh hơn Hư Tộc, hình ảnh Mục Lương kích sát Hư Quỷ Hoàng còn rõ mồn một trước mắt.

- Ừm!

Ánh mắt của Mễ Á lóe lên, xoay người dẫn theo Tiểu Vũ đang ngất xỉu đi ra ngoài.

Quốc vương Đạt Tây Phi há miệng, muốn cho cô gái tai mèo đối xử tử tế với con gái của mình, nhưng nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, chỉ có thể tiếc nuối buông tha.

Tiểu Vũ chỉ là một trong rất nhiều con gái của hắn, có thể còn sống đã là vạn hạnh rồi.

………..

- Cộc cộc cộc ~~~

Ở cung điện, Ly Nguyệt gõ cửa thư phòng, chỉ là bên trong không có ai trả lời.

Ba Phù đứng đó không xa nhắc nhở:

- Tiểu thư Ly Nguyệt, bệ hạ đang ở phòng làm việc.

- Lại đi phòng làm việc à, hắn đi vào đó bao lâu rồi?

Ly Nguyệt ôm văn kiện hỏi.

- Đã vài giờ rồi ạ.

Ba Phù đáp lại.

- Được rồi.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lấp lóe, vốn định nói cho Mục Lương tin tức tốt liên quan tới vương quốc Đạt Tây Phi.

Ba Phù thanh thúy nói:

- Bệ hạ dặn là nếu không có sự tình rất quan trọng thì đừng quấy rầy hắn.

- Ta biết rồi.

Ly Nguyệt đáp một tiếng.

Cô vừa định rời đi cung điện để đến tầng sáu khu vực Trung Ương thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

- Cọt kẹt ~~~

Mục Lương bước ra ngoài phòng làm việc, ngước mắt nhìn đôi mắt đẹp của cô gái tóc trắng, thuận miệng hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu à?

- Ta tới đây tìm ngươi.

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt mang theo ý cười.

- Chuyện gì vậy?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Ly Nguyệt giải thích vắn tắt:

- Viện nghiên cứu Trường Sinh ở vương quốc Đạt Tây Phi đã bị phá hủy, việc này có quan hệ với Đại Công Chúa trong vương thất.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, gật đầu nói:

- Ta biết rồi, việc này nhóm của Tân Tây làm không tệ.

Ly Nguyệt thanh thúy nói:

- Mễ Á muốn mang Đào Nhi về đây, làm ta hỏi thăm ý kiến của ngươi.

- Có thể, mang về đi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

- Ừm, ta đã để cho cô ấy mang về.

Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt chớp chớp.

Mục Lương cười một tiếng, cô gái tóc trắng chắc chắn mình sẽ đáp ứng đây mà.

- Bọn họ còn một mục tiêu nữa thôi, làm xong cũng sắp trở về rồi.

Anh ôn hòa nói.

- Đúng vậy.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên.

Mục Lương gật đầu hỏi:

- Còn có chuyện gì khác không?

- Đã không có.

Ly Nguyệt khẽ gật đầu.

- Vậy ngươi đi với ta thực nghiệm vũ khí mới đi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên nói.

Đôi mắt của Ly Nguyệt trừng lớn, kinh ngạc hỏi:

- A, vũ khí mới đã chế tạo xong rồi hả?

Mục Lương ôn hòa đáp:

- Không tính là hoàn thành, chỉ là phiên bản đơn sơ nhất thôi, chờ sau khi thực nghiệm không có vấn đề thì lại tiến hành ưu hoá.

- Vâng, ta rất chờ mong.

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt tỏa sáng.

Hai người mới vừa đi ra cung điện thì gặp phải Nguyệt Thấm Lan mới trở về, trong ngực cô cũng ôm một xấp văn kiện thật dày.

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:

- Các ngươi muốn đi đâu thế?

- Mục Lương muốn đi thực nghiệm vũ khí mới.

Ly Nguyệt giải thích.

- Ta cũng đi.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.

- Có thể.

Mục Lương cười một tiếng, thi triển năng lực bao phủ cô gái tóc trắng và Nguyệt Thấm Lan.

- Ông ~~~

Không gian dao động, ba người biến mất khỏi quảng trường trước cung điện.

Khi cả ba xuất hiện lần nữa thì đã tới khu vực không người bên ngoài thành, là một mảnh địa vực còn chưa khai thác, ở giữa Chủ Thành và Vệ Thành Số Một.

Vừa mới xuất hiện, Nguyệt Thấm Lan nóng lòng hỏi:

- Vũ khí mới ở đâu?

- Đừng nóng vội.

Mục Lương cười khẽ một tiếng, vung tay về phía đất trống trước mặt, lấy ra vũ khí mới từ bên trong không gian tùy thân.

- Phanh ~~~

Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, một con quái vật cao bốn mét xuất hiện ở trước mặt hai cô.

- Đây là vũ khí mới à?

Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt trợn to.

Đó là một thứ có ngoại hình rất giống con cua, chỉ là nó không có kìm mà là bốn cái chân, vị trí vốn dĩ là cái kìm được thay thế bằng hai ống đại pháo, trừ cái đó ra thì còn có một cấu trúc có hình dáng giống khoang điều khiển.

Vũ khí mới được chế tạo từ lưu ly và Thép Tím, một bộ phận cực nhỏ là dùng tài liệu ma thú.

- Đúng vậy, nhìn rất ngầu phải không?

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

Nguyệt Thấm Lan bình luận:

- Nhưng nhìn thế nào cũng không giống như vũ khí.

- Chờ một hồi thì các ngươi sẽ biết.

Mục Lương nói rồi đi về phía vũ khí mới, từ từ mở ra cửa trong suốt của khoang điều khiển, ngồi lên ghế lái bằng lưu ly cứng rắn, khẽ nhướng mày, nói thầm một câu:

- Phải đổi thành ghế dựa mềm mới được.

Kết cấu trong buồng lái này rất đơn giản, nhìn ra được là chế tạo rất gấp gáp, ngoại trừ chỗ ngồi thì cũng chỉ có bốn cái trục quay và hai cái kết cấu cố định chân.

Mục Lương đặt chân vào cái giá trước ghế ngồi, đây là dùng để khống chế phương hướng di động của vũ khí mới, chỉ cần làm ra động tác bước về trước đó thì vũ khí mới cũng sẽ di chuyển về trước, tương tự cho bên trái bên phải và lùi ra sau.

Bốn cái trục quay, hai cái trục quay ở hai bên ngoài cùng là dùng để khống chế hai kiện linh khí đại pháo của vũ khí mới.

Bình Luận (0)
Comment