Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 520 - Chương 3166 - Chết, Hoặc Là Chuộc Tội.

Chương 3166 - Chết, Hoặc Là Chuộc Tội.
Chương 3166 - Chết, Hoặc Là Chuộc Tội.

- Xong rồi...

Sắc mặt của Tiểu Vũ trắng như tờ giấy, suy sụp ngồi quỳ trên mặt đất.

- Tiêu Nhi, thật là ngươi làm sao?

Đôi mắt của quốc vương Đạt Tây Phi trợn tròn.

- Ha ha...

Tiểu Vũ cười thảm một tiếng, không có giải thích cái gì nữa.

Tân Tây cất bước đi về phía viện nghiên cứu Trường Sinh, không đợi người ở bên trong đi ra thì nàng đã giết vào.

- Lần này, đúng là một công đôi việc.

Ánh mắt Mễ Á của lấp lóe, lại một viện nghiên cứu Trường Sinh bị hủy, tung tích của cha mẹ Đào Nhi cũng có kết quả.

- Ầm ầm ~~~

Khí tức Thánh Giai bắt đầu khởi động, mấy phút sau bình tĩnh trở lại.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa chính viện nghiên cứu Trường Sinh bị đẩy ra, Tân Tây không nhiễm bụi trần tiêu sái bước ra ngoài, phần đuôi của cây ba tong trong tay nhuốm máu đỏ.

- Giải quyết xong rồi, không có người sống.

Tân Tây nói xong nhìn về phía Đào Nhi, trong lòng thở dài một tiếng.

……

Mễ Á cau mày hỏi:

- Không có người sống sao, vậy những nô lệ bị đưa vào làm thí nghiệm đâu rồi?

Tân Tây thở dài nói:

- Ta chỉ tìm được một bộ phận thi thể thôi, hơn nữa đều bị cảm nhiễm, rất nhiều đều không phải người.

- ....

Tiểu Hương nghe vậy bàn tay ôm Đào Nhi không khỏi nắm chặt lại, há miệng nói không ra lời.

- Ha ha ha ~~~

Tiểu Vũ cười đến có chút điên khùng:

- Đúng vậy, đám nô lệ đưa vào đó đều đã chết cả rồi, ta vốn định đi tìm thương hội Hắc Xà muốn thêm một nhóm người, nhưng hiện tại xem ra là không có cơ hội.

Hắc Xà vội vã phủi sạch quan hệ:

- Đừng đừng đừng, nếu sớm biết ngươi dùng nô lệ để nghiên cứu Hư Quỷ thì có thế nào đi nữa ta cũng sẽ không đưa bọn họ cho ngươi.

Tiểu Vũ giễu cợt nói:

- Dựa vào thân phận của ngươi, có thể từ chối ta à?

- ....

Khóe miệng của Hắc Xà co giật, lúc này trong lòng hắn cầu nguyện người của vương quốc Huyền Vũ có thể giết chết Tiểu Vũ.

Mễ Á hít một hơi thật sâu, đè xuống sự bi thương trong lòng, ngước mắt nhìn về phía quốc vương Đạt Tây Phi đang đen mặt.

- Các hạ còn có điều gì muốn nói không?

Trong giọng nói của cô mang theo ý lạnh lẽo.

- Là do ta sơ sẩy.

Quốc vương Đạt Tây Phi thở dài lên tiếng.

Hắn nhìn về phía Tiểu Vũ, trầm giọng hỏi:

- Tiêu Nhi, vì sao ngươi lại phải làm như thế?

Tiểu Vũ nhếch miệng cười, trong giọng nói mang theo vài phần si mê:

- Ai mà không muốn được trường sinh chứ, Hư Quỷ là sự tồn tại gần gũi với trường sinh nhất, chỉ cần nghiên cứu thành công thì ta có thể vẫn luôn sống sót.

Trong lòng cô ta rất tự hào, có thể hoạt động việc này ở dưới mí mắt cha mà không bị phát hiện trong khoảng thời gian dài như vậy, về phương diện khác mà nói cô ta là thành công.

- Bốp~~~

Ngay sau đó, bàn tay của quốc vương Đạt Tây Phi rơi vào trên mặt thiếu nữ, dấu bàn tay đỏ tươi vô cùng rõ ràng.

Khuôn mặt của Tiểu Vũ có chút dại ra, giật mình nhìn cha.

- Ngươi quá làm ta thất vọng rồi.

Quốc vương Đạt Tây Phi bi thống lên tiếng.

- Cha, là do ngươi quá ngu ngốc, ngươi không biết mình đang bỏ lỡ cái gì đâu.

Giọng nói của Tiểu Vũ trở lạnh lùng.

Mễ Á lạnh giọng cắt đứt:

- Hai cha con các ngươi trò chuyện đủ chưa?

Quốc vương Đạt Tây Phi nhìn về phía cô gái tai mèo, hít sâu một hơi, nói:

- Chuyện này ta sẽ xử lý.

- Xử lý như thế nào, đánh một cái tát coi như là giải quyết rồi à?

Mễ Á hờ hững hỏi.

- Đây là chuyện của nhà chúng ta, không cần các hạ quan tâm.

Quốc vương Đạt Tây Phi trầm giọng mở miệng.

Tân Tây tiến lên hai bước, ngước mắt nói:

- Việc này liên quan đến Hư Quỷ, nó đã không còn là chuyện của nhà các ngươi nữa.

Tiểu Hương tức giận nói:

- Bởi vì chuyện này mà cô ấy mất đi cha mẹ, hiện giờ đã là cô nhi!

- Đó chỉ là một thường dân, thì tính sao chứ?

Tiểu Vũ nở nụ cười lạnh lùng.

Cô ta không cảm thấy người của vương quốc Huyền Vũ sẽ dám làm gì cô ta, dù sao thì nơi này là vương quốc Đạt Tây Phi, mà cô ta là Đại Công Chúa của một nước, thân phận và địa vị siêu nhiên.

Đột nhiên, Tân Tây lên tiếng:

- Trước khi tới đây, ta có hỏi qua bệ hạ của chúng ta, cho dù vương quốc Đạt Tây Phi đổi một vị quốc vương khác thì hắn cũng sẽ không trách tội ta.

- Có ý gì?

Đôi mắt của quốc vương Đạt Tây Phi co rút lại.

Tân Tây hơi nghiêng đầu:

- Ý trên mặt chữ thôi, làm việc xấu thì phải trả giá đắt, cho dù là quý tộc hay bình dân thì đều giống nhau.

- Tiểu Vũ cần phải trả giá đắt, tiếp thu nghiêm phạt.

Mễ Á nói với giọng điệu bình tĩnh.

- Nghiêm phạt gì?

Quốc vương Đạt Tây Phi cau mày.

Mễ Á trầm giọng nói:

- Áp giải trở về vương quốc Huyền Vũ, còn giam giữ bao nhiêu năm, việc này nghe theo bệ hạ của chúng ta.

Quốc vương Đạt Tây Phi tức giận nói:

- Không thể! Mọi người đều là vương thất, các ngươi là người của vương quốc Huyền Vũ, không có quyền lợi này!

- Vậy thì đánh chết ngay tại đây đi.

Mễ Á dứt khoát nói.

- Ừm!

Tân Tây đáp một tiếng, cơ thể lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Tốc độ của cô quá nhanh, không đợi quốc vương Đạt Tây Phi phản ứng lại thì tay đã bóp cổ của Tiểu Vũ.

- Ách ~~~

Sắc mặt của Tiểu Vũ trắng bệch, hô hấp khó khăn, tử vong bao phủ về phía cô ta.

Đôi mắt của nữ nhân trợn to, sợ hãi tử vong khiến cho cô ta sợ run, vốn định trường sinh như thế nào cam nguyện tuổi còn trẻ chết đi như thế.

- Dừng lại, mau buông tay!

Đôi mắt của quốc vương Đạt Tây Phi trợn tròn, khẩn trương nhìn chăm chú vào lão bà.

- Chết, hoặc sống chuộc tội.

Mễ Á lạnh lùng mở miệng.

Chuộc tội, ít nhất phải bị nhốt cả đời.

- ....

Yết hầu của quốc vương Đạt Tây Phi nhấp nhô, đôi mắt đỏ lên nhìn chăm chú vào con gái bị bóp cổ.

Hắc Xà nhắc nhở:

- Bệ hạ, có chuyện gì so với cái chết còn khó hơn tiếp thu sao?

Quốc vương Đạt Tây Phi hít một hơi thật sâu, cắn răng nói:

- Để cho con bé sống đi.

Tân Tây tiếc nuối bĩu môi, thuận tay buông ra Tiểu Vũ.

- Phanh ~~~

Tiểu Vũ ngã xuống đất lập tức ho khan kịch liệt, bóng tối của cái chết còn bao phủ ở trong lòng.

- Cha, cứu ta!

Cô ta khàn khàn hô.

- Tiêu Nhi, làm chuyện sai thì phải gánh chịu hậu quả.

Giọng nói quốc vương Đạt Tây Phi trầm lại.

Sắc mặt của Tân Tây lạnh nhạt, nếu như quốc vương Đạt Tây Phi nói nhảm một câu nữa, bà không ngại tiễn hắn một đoạn đường.

Mễ Á lấy ra còng tay linh khí trói Tiểu Vũ lại, khiến cho cô ta không khác gì so với người bình thường.

Cô ta không nhìn vào ánh mắt tràn ngập ác độc của đối phương, nhìn về phía quốc vương:

- Vấn đề bồi thường Đào Nhi, hy vọng bệ hạ có thể mau chóng chuẩn bị xong.

- Ta biết rồi.

Quốc vương Đạt Tây Phi nhìn về phía tiểu cô nương khóc thành lệ nhân, thở dài không tiếng động.

Bình Luận (0)
Comment