Đôi mắt của quốc vương co rút lại, bọn hắn tìm được cái gì?
Ánh mắt của Tân Tây cũng lạnh xuống, tích tự như kim:
- Ở đâu?
Mễ Á quay đầu qua, thấp giọng nói hai câu.
- A.
Tân Tây lập tức cười lạnh một tiếng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân truyền đến, Đại Công Chúa Tiểu Vũ đi vào chính điện, tư thái cao ngạo kia khi nhìn đến đám người Tân Tây thì cứng lại rồi.
Đôi mắt màu đỏ hồng của Mễ Á híp lại, biết Đại Công Chúa nhận đã ra thân phận của các cô.
- Tiêu Nhi, qua đây.
Quốc vương Đạt Tây Phi trầm giọng mở miệng.
Tiểu Vũ đè xuống nghi ngờ và lo lắng trong lòng, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, đi lên trước hỏi:
- Phụ vương, có chuyện gì không?
Không đợi quốc vương Đạt Tây Phi mở miệng, Mễ Á đã nói thẳng:
- Xin hỏi Đại Công Chúa biết viện nghiên cứu Trường Sinh chứ?
Nụ cười trên mặt của Tiểu Vũ cứng đờ, quay đầu nhìn về phía cô gái tai mèo, đôi mắt hơi co lại, nhưng cô vẫn cố giả bộ bình tĩnh, nói:
- Cái này ở trong quý tộc không tính là bí mật.
Mễ Á hờ hững nói:
- Phải không, ta cho rằng công chúa điện hạ là người Bất Hủ Chúng, chắc sẽ biết nhiều hơn nữa.
Nụ cười trên mặt của Tiểu Vũ sắp duy trì không được, nói với giọng điệu cứng ngắc:
- Các hạ nói đùa rồi, ta không phải là người của Bất Hủ Chúng.
Quốc vương Đạt Tây Phi trầm mặt nói:
- Mấy vị, chuyện này chắc các ngươi lầm lẫn gì rồi, làm sao Tiêu nhi sẽ tham dự vào việc nghiên cứu Hư Quỷ được.
- Phải không?
Sắc mặt của Mễ Á bình tĩnh.
Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Mấy vị tìm ta, chính là hoài nghi ta là người Bất Hủ Chúng, có quan hệ với viện nghiên cứu Trường Sinh, đúng không?
Cô ta hơi nghiêng mặt, ánh mắt nhìn về phía Hắc Xà mang theo tia độc ác.
- Không phải hoài nghi, vốn dĩ chính là ngươi.
Mễ Á nói với giọng điệu chắc chắn.
Tiểu Vũ hất cằm lên, ngạo nghễ nói:
- Có phải hay không, không phải là do một miệng của các ngươi là có thể quyết định được.
- Chúng ta đã biết giao dịch của công chúa điện hạ và Hắc Xà.
Mễ Á nhấc mắt lên, đôi mắt màu đỏ hồng mang theo sát ý, gằn từng chữ:
- Làm phiền công chúa giải thích một chút, những nô lệ mà ngươi mang đi từ thương hội Hắc Xà hiện giờ đều ở đâu, bọn họ còn sống hay đã chết?
Trong lòng Tiểu Vũ sinh ra sát ý, hối hận mình không có kịp thời xử lý Hắc Xà, lạnh lùng nói:
- Một ít nô lệ mà thôi, ta xử lý như thế nào, hình như các hạ không có quyền xen vào.
- Công chúa điện hạ mời trả lời thẳng vấn đề của ta đi.
Mễ Á hờ hững mở miệng.
Trong lòng của Tiểu Vũ khẽ động, cao ngạo lên tiếng mắng:
- Ngươi tính là thứ gì mà dám can đảm chất vấn ta?
Khoé mắt của quốc vương Đạt Tây Phi giật một cái, nói thầm một tiếng không tốt.
Hắc Xà đồng dạng nhìn đại công chúa với ánh mắt kinh dị, giống như đang khen lá gan của cô ta còn lớn hơn trời.
Tân Tây bình tĩnh mở miệng:
- Xem ra công chúa không tính phối hợp, vậy kế tiếp dùng phương pháp của chúng ta để điều tra rõ ràng chuyện này, thật sự là cho thể diện mà không cần.
- Nhắc nhở công chúa điện hạ một câu, bệ hạ của chúng ta căm thù Hư Quỷ đến tận xương tuỷ, tuyệt đối không cho phép trên đời này còn Hư Quỷ tồn tại.
Mễ Á nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiểu Vũ, lạnh lùng nói:
- Đối với việc viện nghiên cứu Trường Sinh lợi dụng Hư Quỷ để làm nghiên cứu, rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho sự an toàn của Nhân tộc, chúng ta chắc chắn sẽ hủy diệt nó, đây là chuyện không có bất kỳ đường lùi nào.
- Ta không biết các ngươi đang nói gì cả.
Gương mặt của Tiểu Vũ lạnh lùng.
Quốc vương Đạt Tây Phi đột nhiên trầm giọng hỏi:
- Tiêu Nhi, không được lừa dối phụ vương, ngươi thật sự có quan hệ với viện nghiên cứu Trường Sinh và Bất Hủ Chúng sao?
- Cha, ngươi cũng không tin ta à?
Đôi mắt của Tiểu Vũ trừng lớn, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin.
Ánh mắt của quốc vương Đạt Tây Phi lóe lên, giọng nói chậm lại:
- Đương nhiên là phụ vương tin tưởng ngươi, nhưng việc này liên quan đến Hư Quỷ và viện nghiên cứu Trường Sinh, cần phải xác định một lần mới được.
- Cha, ta không có!
Tiểu Vũ gằn từng chữ.
- Rất tốt.
Mễ Á đột nhiên mở miệng, trên mặt không còn chút cảm xúc nào.
Cô lấy ra một bình lưu ly từ trong ma cụ không gian tùy thân, đổ ra một viên Phú Năng Trân Châu rồi cho vào miệng dưới ánh nhìn soi mói của những người khác.
- Cô lỗ ~~~
Phú Năng Trân Châu vào miệng là tan, hóa thành một dòng nước ấm chảy khắp cả người, đồng thời linh hồn, tinh thần lực đều bị năng lượng của Phú Năng Trân Châu bao trùm.
Mễ Á mở mắt ra, đôi mắt màu đỏ hồng nhiều một vệt màu vàng kim sẫm.
- Phù ~~~
Cô vừa dùng Phú Năng Trân Châu có thể giúp nàng thu được một tia năng lực của Pháp Tắc Thổ.
Mễ Á nhìn về phía quốc vương Đạt Tây Phi và Tiểu Vũ, nhấn mạnh từng chữ một:
- Ta cần phải xin lỗi trước, vương cung của các ngươi cần xây lại rồi.
- Có ý gì?
Quốc vương Đạt Tây Phi cau mày lên tiếng.
Mễ Á không nói nhảm, trong lòng vừa động, thần văn Pháp Tắc Thổ hiện lên quanh thân, khuếch tán bốn phía giống như gợn nước, mấy hơi thở đã bao trùm toàn bộ vương cung.
Đôi mắt của quốc vương Đạt Tây Phi trợn tròn, lúc này mới rõ ràng cô gái tai mèo muốn làm cái gì, vừa định ra tay ngăn cản.
- Ngươi còn cử động thì ta vặn gãy đầu của ngươi.
Tân Tây lạnh lùng mở miệng.
Bà khóa lại quốc vương Đạt Tây Phi và Tiểu Vũ, khí tức Thánh giai khiến sắc mặt của bọn hắn trắng bệch, không dám làm ra một cử động nhỏ.
- Ầm ầm ~~~
Mặt đất chấn động, kiến trúc trong vương cung đều đung đưa.
Ở Thiên Điện của công chúa, Kỵ Sĩ canh gác hoảng sợ chạy ra ngoài, rất sợ Thiên Điện sụp xuống sẽ chôn vùi bọn họ.
- Ầm ầm ~~~
Thần văn Pháp Tắc Thổ lóe lên, Thiên Điện bắt đầu xuất hiện khe nứt và sụp xuống, đồng thời mặt đất dâng lên, có vật gì đó muốn chui lên từ dưới đất.
- Cùng nhau đi ra xem một chút.
Mễ Á nói xong thì đi ra ngoài.
- Đi thôi.
Tân Tây lạnh giọng nhắc nhở.
Khuôn mặt của quốc vương Đạt Tây Phi âm trầm, đi ra phía ngoài cùng với con gái và đám người lão bà.
Khi đoàn người đi ra chính điện, vừa vặn có thể nhìn thấy Thiên Điện xa xa sụp đổ, hầu gái và bọn Kỵ Sĩ hoảng sợ đứng ở đằng xa.
- Ầm ầm ~~~
Ngay sau đó, một kiến trúc to lớn phá đất chui lên, cỗ khí tức làm người ta chán ghét khuếch tán ra xung quanh.
- Tìm được rồi, viện nghiên cứu Trường Sinh.
Mễ Á nhấn mạnh mỗi chữ mỗi câu.
- Nơi đó là Thiên Điện của đại công chúa điện hạ.
Không biết là ai hô một câu.