Mục Lương tiếp tục lật xem tư liệu về vương quốc Lục Phong, ánh mắt rơi vào phần tài liệu vương thất.
- Nữ vương mới nhậm chức của vương quốc Lục Phong là một thiếu nữ mới tròn mười bảy tuổi sao?
Đôi mắt của anh lộ ra sự kinh ngạc.
Mục Lương có chút ngạc nhiên, là chuyện gì xảy ra mà khiến một thiếu nữ mới tròn mười bảy tuổi ngồi lên vị trí nữ vương.
- Nữ vương là con rối? Nam nhân chết sạch hết rồi à?
Anh nhẹ giọng lẩm bẩm, lật xem hết văn kiện, nhưng không nhìn thấy những tin tức khác về nữ vương mới và vương thất Lục Phong.
- Thú vị.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, quyết định điều tra rõ ràng chuyện của vương thất Lục Phong, như vậy mới có thể đàm luận với tân nữ vương về việc nuôi dưỡng ma thú.
Mục Lương lên tiếng:
- Ly Nguyệt đã trở về chưa?
Cửa thư phòng lập tức bị đẩy ra.
Tiểu Mật ló đầu vào, cung kính nói:
- Bệ hạ, tiểu thư Ly Nguyệt vẫn chưa trở lại ạ.
- Vậy khi nào cô ấy trở về thì nhắn là tới tìm ta.
Mục Lương bình thản nói.
- Vâng, bệ hạ.
Tiểu Mật đáp một tiếng, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Mục Lương hơi rũ mắt xuống, thành lập liên lạc với Mộc Phân Thân ở đại lục cũ.
Ở đại lục cũ, cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh đã được gieo trồng, Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao trùm mấy chục ngàn mét thổ địa, thổ địa vốn có tính chua mạnh đều bị Lĩnh Vực Sinh Mệnh tinh lọc, trở thành loại đất thích hợp lục thực sinh tồn.
Trong lúc đó Mộc Phân Thân còn vận dụng năng lực Pháp Tắc Thổ, gia tốc cải biến thổ địa, có thể nói loại biến hóa này là vĩnh cửu.
Dưới sự bao trùm của Lĩnh Vực Sinh Mệnh, mặt đất xanh biếc dạt dào, không khí trở nên tươi mát hơn rất nhiều so với quá khứ.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thì bầu trời cũng sẽ khôi phục màu xanh thẳm, ánh nắng sẽ rơi xuống mảnh đại lục này một lần nữa.
Mục Lương ngước lên nhìn, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Là thời điểm sắp xếp người đi qua trồng trọt.
Gia tăng cây xanh ở đại lục cũ ngày càng nhiều, như vậy hết thảy đều sẽ biến tốt hơn.
Mộc Phân Thân dừng lại ở đại lục cũ để sưu tầm Hư Quỷ, đồng thời cũng gánh vác trọng trách cải biến đại lục cũ.
- Mục Lương, ngươi tìm ta à?
Giọng nói thanh thúy vang lên, Ly Nguyệt đẩy cửa mà vào.
Mục Lương phục hồi tinh thần lại, hỏi:
- Tất cả sự tình sắp xếp xong chưa?
- Ừm, đã bố trí xong xuôi rồi.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu.
Mục Lương đưa tư liệu về vương quốc Lục Phong cho cô gái tóc trắng xem, dịu dàng nói:
- Ngươi đi điều tra vương thất vương quốc Lục Phong, vì sao vị trí nữ vương lại đưa cho một thiếu nữ mới tròn mười bảy tuổi ngồi.
- Vâng!
Ly Nguyệt đáp ứng một tiếng.
- Vất vả rồi.
Mục Lương ôn hòa nói.
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt mỉm cười, dịu dàng nói:
- Không có gì, chỉ là nói mấy câu thôi.
Chuyện điều tra vương thất Lục Phong cô sẽ sắp xếp cho người phía dưới làm, mạng lưới tình báo của bọn họ đã bao trùm cả vương quốc Lục Phong.
Mục Lương cười một tiếng, nhìn cô gái tóc trắng rời đi, tiếp tục nghiên cứu ma pháp trận dùng cho vũ khí mới.
Bên kia, Tân Tây và Hắc Xà đã đi vào chính điện vương cung, người cản đường toàn bộ bị lão bà đánh ngã.
- Các ngươi là ai?
Tại chủ vị, quốc vương vương quốc Đạt Tây Phi căm tức nhìn mấy người.
Tân Tây nhìn chăm chú vào nam nhân trung niên ngồi ở chủ vị, lạnh giọng hỏi:
- Chúng ta tới chỉ vì một chuyện, viện nghiên cứu Trường Sinh có ở vương cung hay không?
- Viện nghiên cứu Trường Sinh?
Quốc vương Đạt Tây Phi cau mày lại, giữa hai lông mày đều là hoang mang.
Khuôn mặt của hắn lộ vẻ tức giận, nói:
- Các hạ nghĩ sai rồi, tại sao viện nghiên cứu Trường Sinh lại ở chỗ này chứ.
- Phải không, các hạ không có quan hệ gì với viện nghiên cứu Trường Sinh sao?
Tân Tây hỏi với giọng điệu bình tĩnh.
- Không có.
Quốc vương Đạt Tây Phi trầm giọng đáp.
Tân Tây lạnh lùng nhìn đối phương, không nhìn ra dấu hiệu quốc vương Đạt Tây Phi nói dối, trong lòng có chút không xác định.
Hắc Xà đứng sau lưng lão bà, tận khả năng giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của bản thân.
- Hắc Xà, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Quốc vương Đạt Tây Phi đen mặt hỏi.
Hắn không dám tỏ vẻ bất mãn đối với Tân Tây, không phải hắn đánh không thắng lão bà, mà là hắn đã nhận ra thân phận của đối phương, nữ nhân này là người của vương quốc Huyền Vũ.
Trong mấy người ở đây, chỉ có Hắc Xà là hắn nhận thức, hiện tại người này lại đứng chung một chỗ với đám người vương quốc Huyền Vũ, như vậy vấn đề rất có thể ở trên người Hắc Xà.
- Bệ hạ, việc này có liên quan đến Đại Công Chúa.
Hắc Xà nhắm mắt nói.
Trong lòng hắn thầm mắng những người có mặt ở đây, cảm giác mình rất là vô tội, sợ đắc tội người của vương quốc Huyền Vũ, lại sợ chọc giận quốc vương Đạt Tây Phi.
- Có quan hệ với Tiêu Nhi sao?
Quốc vương Đạt Tây Phi chau mày.
Hắc Xà thành thật trả lời:
- Đúng vậy, Đại Công Chúa đã tới chỗ ta muốn mấy trăm người, tất cả đều là đưa đi viện nghiên cứu Trường Sinh.
- Lại có chuyện như vậy sao?
Đôi mắt của quốc vương Đạt Tây Phi lộ ra sự phẫn nộ.
- Viện nghiên cứu Trường Sinh liên quan đến nghiên cứu Hư Quỷ, chuyện này các hạ cũng không biết sao?
Tân Tây lạnh lùng cười một tiếng.
Nghe được lời này, đôi mắt của quốc vương Đạt Tây Phi kịch liệt co rút lại, hiển nhiên bị khiếp sợ bởi lời nói của lão bà.
- Nếu như chuyện này là thật, vậy con gái của các hạ chính là tội nhân của Nhân tộc.
Tân Tây lạnh lùng nói, lập tức định tội cho đối phương.
Quốc vương Đạt Tây Phi lắc đầu, nói với giọng điệu kiên định:
- Không thể nào, Tiêu Nhi rất biết điều, sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Tân Tây hừ lạnh nói:
- Vậy sao, vậy thì mời đứa con gái ngoan ngoãn trong miệng của ngươi đi ra đây một chút đi.
Quốc vương Đạt Tây Phi cao giọng nói:
- Người đâu, đi gọi Đại Công Chúa qua đây.
- Vâng!
Hầu gái run sợ lên tiếng, xoay người rời đi chính điện.
Quốc vương Đạt Tây Phi nhìn về phía lão bà, trầm giọng hỏi:
- Viện nghiên cứu Trường Sinh và nghiên cứu Hư Quỷ là chuyện như thế nào?
- Đừng gấp, chờ con gái của ngươi tới thì ngươi sẽ biết tất cả thôi.
Tân Tây đáp không nhanh không chậm.
Quốc vương Đạt Tây Phi đen mặt, trong lòng nhớ lại cái gì đó, đúng là dạo gần đây con gái của mình có chút thần thần bí bí, nhưng hắn cũng không phái người đi điều tra.
- Chắc không phải như ta nghĩ….
Hắn lầm bầm lầu bầu.
- Ông ~~~
Cái bóng dưới chân Tân Tây giật giật, Mễ Á rời khỏi đó.
………
- Ai đó?
Quốc vương Đạt Tây Phi nhìn chăm chú vào Mễ Á đột nhiên xuất hiện, sắc mặt khá là khó coi.
Trong lòng hắn hoảng sợ không thôi, từ khi nào vương cung biến thành địa phương mà người ngoài có thể tùy ý ra vào?
Mễ Á lạnh lùng của nhìn về phía nam nhân ngồi ở chủ vị, không có trả lời vấn đề của hắn.
- Như thế nào?
Tân Tây nhìn về phía cô gái tai mèo, ánh mắt mang theo dò hỏi.
- Tìm được rồi.
Mễ Á nói với giọng điệu lạnh như băng khiến người nghe phải rùng mình.