Sơn mạch Hi Ân Lai rất lớn, núi lớn núi nhỏ có mấy chục tòa, thảm thực vật rậm rạp trải dài khiến người ta nửa bước khó đi.
Cầm Vũ lấy ra một thanh trường kiếm, chém đứt dây leo và lục thực cản đường.
Mã Nhi nghiêng đầu hỏi:
- Đại nhân Cầm Vũ, hiện tại cần ta thi triển ma pháp Vong Linh không?
- Không vội.
Cầm Vũ lạnh nhạt đáp.
Mã Nhi nghĩ tới điều gì đó, gương mặt đẹp ửng đỏ, nói:
- Đại nhân đang lo lắng ta thi triển nhiều ma pháp Vong Linh sẽ khiến cơ thể ăn không tiêu sao?
- Chúng ta vẫn còn ở khu vực bên ngoài sơn mạch Hi Ân Lai, Sa Già không quá có khả năng sinh sống ở nơi này, nó chắc ở sâu bên trong sơn mạch.
Cầm Vũ dừng bước lại, bình tĩnh nhìn thiếu nữ, khựng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Ngươi thi triển ma pháp Vong Linh ở nơi này chỉ là uổng phí sức lực thôi, ta không muốn ngay từ đầu phải khiêng ngươi thoát lực đi đường.
- ..Ra là vậy.
Khuôn mặt của Mã Nhi càng đỏ hơn, nhưng mà lần này là vì xấu hổ.
- Tiếp tục lên đường thôi.
Cầm Vũ nói với vẻ mặt không thay đổi.
- Ồ.
Mã Nhi rầu rĩ không vui lên tiếng.
Cô nhắm mắt theo đuôi nữ nhân, lúc này yên tĩnh là lựa chọn tốt nhất.
Thời gian trôi qua, Cầm Vũ mang theo thiếu nữ bay qua một ngọn núi, từng bước đi vào sâu bên trong sơn mạch Hi Ân Lai.
- Hộc hộc ~~~
Mã Nhi thở hổn hển, cắn răng không nói tiếng nào tiếp tục đi ở phía sau cô gái tóc xanh.
Cô vốn dĩ là Ma Pháp Sư, cơ thể không khoẻ mạnh bằng Kỵ Sĩ, đi đường núi với nàng mà nói không khác gì khổ hình.
Cầm Vũ ngừng lại, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ toát mồ hôi đầy đầu, cau mày nói:
- Sức chịu đựng của ngươi kém như vậy sao?
- Đại nhân, ta còn có thể kiên trì.
Mã Nhi không chịu thua nói.
- Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi nửa giờ.
Cầm Vũ bình tĩnh nói.
- Vâng!
Mã Nhi vội vã đáp một tiếng, rất sợ cô gái tóc xanh đổi ý.
Cầm Vũ vung trường kiếm trong tay, lục thực xung quanh ngã xuống, trong chớp mắt cô đã dọn dẹp ra một khối đất trống có đường kính ba mét.
Cô ngồi trên thảm, lấy ra hộp đựng thức ăn từ trong ma cụ không gian chứa đựng, bên trong hộp chứa cơm tẻ và đồ hộp do Ai Lạc Lâm chuẩn bị.
- Rột rột ~~~
Bụng của Mã Nhi đúng lúc vang lên, giương mắt nhìn chăm chú vào hộp đựng thức ăn.
Khóe mắt của Cầm Vũ co giật, lại lấy ra một hộp đựng thức ăn rồi đưa cho thiếu nữ, nói:
- Ăn đi.
- Cảm ơn đại nhân.
Đôi mắt đẹp của Mã Nhi sáng ngời.
Cô mở ra hộp đựng thức ăn rồi ăn ngốn nghiến, giống như là tám trăm năm chưa ăn cơm, cuối cùng xử lý sạch sành sanh thức ăn trong hộp, không chừa lại chút gì.
- Ăn no chưa?
Cầm Vũ lạnh nhạt hỏi.
Mã Nhi đỏ mặt đáp:
- Ăn no rồi ạ.
Có điều thức ăn quá ngon, nàng không muốn lãng phí dù chỉ là một chút.
- Ừm.
Cầm Vũ hài lòng gật đầu.
Cô ghét nhất người lãng phí thức ăn, nghĩ đến lúc ở đại lục cũ, người thường muốn chắc bụng đều khó khăn, chớ đừng nhắc tới được ăn thức ăn tốt như vậy.
Mã Nhi nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Đại nhân, ngài nói ta và ca ca sau khi đến vương quốc Huyền Vũ thì có thể làm công việc gì?
Cầm Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Vương quốc Huyền Vũ có rất nhiều công việc, ta chỉ có thể xác định một chuyện, đó là nếu ngươi và Thụy Tinh tiếp tục làm đạo tặc thì sẽ chỉ có một kết cục, đó chính là ngồi tù.
- Không có chuyện đó đâu, ta và ca ca sẽ không làm chuyện xấu ở vương quốc Huyền Vũ.
Mã Nhi đỏ mặt nói.
Cầm Vũ đã biết chuyện mà nàng và Thụy Tinh làm, bao gồm chuyện trước đây làm đạo tặc.
Vì có thể ở lại vương quốc Huyền Vũ mà không phạm pháp, mấy ngày nay hai anh em đều ngồi trong phòng xem hiến pháp vương quốc Huyền Vũ, sợ đến đó không cẩn thận phạm sai lầm sẽ bị bắt ngồi tù.
- Ừm, tốt nhất là các ngươi nói được làm được.
Cầm Vũ bình tĩnh nói.
- ...
Mã Nhi bĩu môi không nói lời nào.
Hai người nghỉ ngơi nửa giờ rồi lại tiếp tục lên đường.
…………
Tầng tám khu Trung Ương.
Bên trong thư phòng ở cung điện.
- Ông ~~~
Ánh sáng xanh hiện lên, khí tức sinh mệnh nồng nặc khuếch tán ra, Tinh Linh Sinh Mệnh đột nhiên xuất hiện.
Linh Nhi nhìn về phía Mục Lương, tò mò hỏi:
- Cha, ngài lại đang nghiên cứu cái gì thế?
Mục Lương trả lời mà không ngẩng đầu:
- Ta đang nghiên cứu hệ thống thao tác máy móc Ma Huyễn Thủ.
Anh dự định nghiên cứu ra máy móc Ma Huyễn Thủ, tự nhiên là cần hệ thống thao tác mạnh mẽ, chuẩn bị dùng ma pháp trận thay thế.
Hệ thống thao tác máy móc Ma Huyễn Thủ thật ra chính là một ma pháp trận có thể thực hiện nhiều loại chức năng thần kỳ, trình độ phức tạp là xưa nay chưa từng có.
Dựa theo tính toán sơ bộ của Mục Lương, tổng cộng cần dùng sáu ngàn ma pháp trận có lớn có bé, mà đây chỉ mới là dự đoán giá trị thấp nhất.
Hệ thống thao tác ma pháp phức tạp, thậm chí có thể phải dùng tới ma pháp trận Thánh Giai, điều này cần Mục Lương chậm rãi đi nếm thử.
- Hệ thống thao tác máy móc Ma Huyễn Thủ là cái gì, ta không hiểu.
Linh Nhi nghiêng đầu, nhìn thấy hình ảnh ma pháp trận phức tạp trong tờ giấy trên mặt bàn, lập tức có chút hoa mắt chóng mặt.
- Ngươi không cần phải hiểu đâu.
Mục Lương cưng chiều xoa đầu của Tinh Linh Sinh Mệnh.
Linh Nhi nghe vậy cười tươi như hoa, hỏi:
- Cha, ngài không chuẩn bị nghỉ ngơi một chút sao?
- Chưa đâu, ta không mệt.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Vậy à, ta còn muốn chơi cờ nhảy với cha.
Hai tay của Linh Nhi nâng cằm, tựa nửa người ở trên bàn.
Mục Lương mỉm cười, nói:
- Ngoan, ngươi đi tìm nhóm Ba Phù chơi đi, chờ khi nào cha làm xong thì lại chơi với ngươi.
- Không muốn, ta chỉ muốn cha theo ta thôi.
Linh Nhi lắc đầu nguầy nguậy.
Đôi mắt đẹp của cô bé chớp chớp, ngoan ngoãn nói:
- Nhưng nếu bây giờ cha bận bịu, vậy thì chờ lần sau, ta ở đây với cha là tốt rồi.
- Ừm.
Mục Lương lại xoa đầu của thiếu nữ, sau đó tiếp tục nghiên cứu hệ thống ma pháp.
Chờ nghiên cứu ra được hệ thống thao tác ma pháp thì mới có thể chế tạo máy móc Ma Huyễn Thủ, không có hệ thống thao tác ma pháp, tất cả đều chỉ là suy nghĩ trong đầu.
Linh Nhi kéo một chiếc ghế qua rồi ngồi ở bên cạnh Mục Lương, nhìn chằm chằm ngòi bút vẽ ra từng cái ma pháp trận.
- Nếu ngươi cảm thấy buồn chán thì ra ngoài chơi.
Mục Lương quay đầu dịu dàng nói.
Linh Nhi thanh thúy hỏi:
- Không chán nha, ta cảm thấy tò mò với cái này, cha có thể dạy ta không?
- Có thể.
Mục Lương cười đáp một tiếng.
Anh chỉ vào một ma pháp trận trên giấy, dịu dàng nói:
- Đây là một ma pháp trận có thể tồn trữ hình ảnh, bên đây là ma pháp trận có thể truyền hình ảnh, sau đó ta sẽ dùng ma pháp trận dung hợp để kết hợp hai ma pháp trận này lại với nhau.
- Ta hiểu rồi.
Đôi mắt đẹp của Linh Nhi chớp chớp, cô nghe hiểu ý mà Mục Lương muốn truyền đạt.