Ly Nguyệt giơ ngón tay chỉ về phía bên trái, dịu dàng nói:
- Chúng ta qua đó xem một chút đi, hình như ở đó vừa mở một cửa hàng mới.
- Ừm!
Ny Cát Sa lên tiếng.
Hai người băng qua quảng trường, đi tới cửa hàng mới mở, lúc này mới phát hiện đây là một phòng môi giới hôn nhân.
- Hả? Cái gì đây?
Ny Cát Sa nhìn vài chữ to trước cửa hàng, khuôn mặt đỏ bừng vì mắc cỡ, lẩm bẩm:
- Tại sao lại mở cửa hàng như vậy chứ?
- Chúng ta còn muốn vào xem một chút không?
Ly Nguyệt dừng bước.
- Tới cũng đã tới rồi, đương nhiên là muốn vào xem một chút.
Ny Cát Sa nói với giọng điệu kiên định.
- Ngươi muốn tìm một nam nhân ở chỗ này à?
Ly Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
Ny Cát Sa lắc đầu không chút do dự, kiêu ngạo nói:
- Không có chuyện đó đâu, trừ phi người nọ có thể ưu tú hơn Mục Lương.
- Vậy ngươi còn đi vào làm gì?
Ly Nguyệt cạn lời.
Ny Cát Sa có chút chột dạ nhìn khắp nơi, đáp:
- Đương nhiên là tò mò nha, đây nhất định là cửa hàng do Hồ Tiên làm ra.
- Được rồi, vậy ta đi theo ngươi vào xem một chút.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu.
Ny Cát Sa liếc nhìn cô gái tóc trắng, vạch trần sự thật:
- Bớt đi, khẳng định là ngươi cũng là tò mò.
- Không có.
Ly Nguyệt lập tức phủ nhận.
- Phải phải phải, dù ngươi không có đi.
Ny Cát Sa lộ ra biểu cảm ta hiểu hết rồi.
- ....
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, xoay người muốn rời đi.
- Được rồi, được rồi, ngươi không có.
Ny Cát Sa lanh tay lẹ mắt kéo tay của cô gái tóc trắng lại, nửa kéo nửa thúc đẩy đối phương đi vào phòng môi giới hôn nhân.
Hai người vừa đi vào trong phòng môi giới hôn nhân, thấy trên tường dán rất nhiều trang giấy, tất cả đều là tin tức cá nhân muốn tìm bạn trăm năm mấy ngày gần đây.
Nhân viên tiếp tân thấy hai người bước vào, vội vã tiến lên nghênh đón, nhiệt tình hỏi han:
- Hai vị đều đến đây tìm bạn trăm năm sao?
- Không phải, không phải, chúng ta chỉ đến xem thôi.
Ny Cát Sa vội vàng giải thích.
Nhân viên nghe vậy mỉm cười, giới thiệu:
- Hóa ra là thế, vậy các ngươi cứ xem đi, có mến mộ hoặc hứng thú người nào thì đều có thể tới tìm hiểu một chút.
Dung nhan của Ny Cát Sa và Ly Nguyệt cực kỳ xuất chúng, không lo không ai truy cầu, tới nơi này rất có thể chỉ là tò mò, cho nên nhân viên này không có hỏi nhiều, dù sao từ lúc cửa hàng khai trương đã có không ít người tò mò tới thăm dò.
- Ừm.
Ny Cát Sa mỉm cười, sau đó lôi kéo cô gái tóc trắng đi tới bên tường.
Hai người ngẩng đầu nhìn chăm chú vào tin tức cá nhân trên tường, bên trên không có ảnh chụp, chỉ viết tin tức cơ sở.
Khóe miệng của Ny Cát Sa giật giật, nhẹ giọng đọc:
- Mã Á, nam, 28 tuổi, công tác ở xưởng dệt, muốn tìm một người yêu tri tâm.
Khoé mắt của Ly Nguyệt cũng co giật một cái, đọc:
- Lý Mỹ, 25 tuổi, công tác ở… Hiện tại muốn tìm một nam nhân yêu thương mình, tốt nhất là sức lực lớn, tinh lực tốt?
Ny Cát Sa và Ly Nguyệt liếc nhìn nhau, gương mặt của cả hai đều đỏ rần, không hẹn mà cùng xoay người đi ra ngoài.
- Khụ khụ, nơi đây không thích hợp chúng ta, hay là đi dạo chỗ khác đi.
Ny Cát Sa nói sang chuyện khác.
- Ta cũng cảm thấy vậy.
Ly Nguyệt gật đầu đồng ý.
……..
Phía bắc vương quốc Ai Nhĩ Văn, bên ngoài dãy núi Hi Ân Lai.
- Ong ong ong ~~~
Thuyền chiến đấukhổng lồ ngừng giữa không trung, Cầm Vũ mặc khôi giáp Lôi Đình đứng ở lối ra của bức tường lưu ly.
Ai Lạc Lâm nói với thần sắc nghiêm túc:
- Đại nhân Cầm Vũ, nhất định phải chú ý an toàn đấy.
- Ta biết rồi.
Cầm Vũ bình tĩnh đáp lại.
Cô muốn đi tìm linh thú Sa Già, có tin đồn nói rằng nó sinh hoạt bên trong dãy núi Hi Ân Lai, nàng dự định đi tìm nó một mình.
Ai Lạc Lâm nhắc nhở:
- Đại nhân, chúng ta chỉ có năm ngày thôi, mặc kệ có tìm được Sa Già hay không thì cũng phải trở về, nếu không thì sẽ bỏ lỡ đám cưới của bệ hạ.
- Năm ngày à, rất tốt.
Ánh mắt của Cầm Vũ lóe lên, gật đầu đáp ứng.
- Thật sự không cần ta đi theo sao?
Ai Lạc Lâm không khỏi lại hỏi một câu.
Cầm Vũ bình tĩnh trả lời:
- Không cần đâu, ngươi bảo vệ tốt thuyền chiến đấu là được.
- Được rồi, vậy chúc đại nhân thuận lợi.
Ai Lạc Lâm bĩu môi.
Cầm Vũ nhẹ gật đầu, xoay người chuẩn bị nhảy xuống thuyền chiến đấu thì lại bị một giọng nói khác cắt đứt.
- Đại nhân, ta đi với ngươi.
Giọng nói thanh thúy của Mã Nhi vang lên.
Cầm Vũ quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt của thiếu nữ.
Sau khi giải quyết chuyện của Hư Quỷ, Mã Nhi và Thụy Tinh dựa theo dự định ban đầu chuẩn bị đến vương quốc Huyền Vũ, sau khi được Cầm Vũ đồng ý mới đi theo chiến thuyền.
- Không cần.
Cầm Vũ lập tức từ chối không chút nghĩ ngợi.
- Đại nhân, ta có thể giúp đỡ.
Mã Nhi nói nhanh hơn.
Nàng vội vàng giải thích:
- Ở bên trong sơn mạch Hi Ân Lai chắc chắn có rất nhiều ma thú chết đi, ta có thể hỏi thăm chúng nó, có lẽ sẽ biết được tung tích của Sa Già.
Ai Lạc Lâm chớp chớp mắt, nói:
- Nếu như thế, chắc cô ấy có thể giúp đỡ.
Cầm Vũ suy nghĩ một chút rồi nhàn nhạt nói:
- Mang theo ngươi cũng được thôi, chỉ là lần này ra ngoài sẽ không dễ dàng, đến lúc đó ngươi đừng kêu ca.
- Sẽ không.
Đôi mắt của Mã Nhi sáng lên, vội vàng đảm bảo.
Thụy Tinh vội vàng nói:
- Ta cũng muốn đi, ta cũng có thể giúp một tay.
- Không cần, một người là đủ rồi.
Cầm Vũ lạnh nhạt nói.
Cô mang lên thiếu nữ còn có thể đi đường với tốc độ cao nhất, nếu lại mang theo Thụy Tinh, vậy sẽ rất ảnh hưởng hành động.
- Nhưng ….
Thụy Tinh còn muốn nói điều gì đó nhưng mà đã bị em gái cắt đứt.
Mã Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Ca ca, ngươi ở đây chờ ta trở về, có Cầm Vũ đại nhân đi theo, ngươi đừng lo lắng.
- Được rồi, ta chỉ là lo lắng ngươi liên lụy đại nhân thôi.
Thụy Tinh nghĩ một đàng nói một nẻo.
- Còn lâu nhé!
Mã Nhi kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng.
- Đi thôi.
Cầm Vũ cắt đứt hai người đấu võ mồm, bắt lấy bàn tay của thiếu nữ rồi nhảy lên, từ trên thuyền chiến đấu rơi xuống đất.
- A.. A.. A.. ~~~
Mã Nhi thét chói tai, cả tay và chân ôm chặt Cầm Vũ giống như một con gấu Koala.
- ..
Vẻ mặt của Cầm Vũ không thay đổi, khôi giáp Lôi Đình trên người sáng lên, mấy đạo hồ quang điện màu tím chợt lóe, nàng ôm thiếu nữ an toàn rơi xuống đất.
- A.. A.. A.. ~~~
Mã Nhi vẫn còn thét chói tai, kinh động chim chóc trong rừng rậm đồng loạt cất cánh.
- Câm miệng.
Khóe mắt của Cầm Vũ co giật một cái.
- A?
Cơ thể của Mã Nhi run lên, phát hiện mình đã an toàn rơi xuống đất, vì vậy ngượng ngùng im lặng.
Cầm Vũ dùng ánh mắt ý bảo thiếu nữ buông tay ra.
Thiếu nữ xấu hổ cười, buông tay đang ôm cô gái tóc xanh, chân vòng ngang hông đối phương cũng để xuống.
- Đi thôi.
Cầm Vũ bỏ lại một câu rồi cất bước đi vào sâu trong dãy núi Hi Ân Lai.
Mã Nhi vội vàng đuổi theo, đối với sơn mạch Hi Ân Lai xa lạ, cô vẫn phải theo sát Cầm Vũ mới được.